Thí Thiên Đao

Chương 1807 : Đi theo lão Tam, ăn thịt uống canh! (1)

Ngày đăng: 04:46 19/04/20


Hồ Tiếu vừa nói thậm chí không chào hỏi Lưu Vân Phong liền quay người đi. Y hiển nhiên cũng không cần miếng ảnh âm thạch chỗ Tử Đạo. Tuyết gia hại y thua thê thảm như vậy, y làm sao có thể đưa ra miếng ảnh âm thạch ra đây? Không phải sợ mất mặt, mà là không muốn để Tuyết gia bây giờ biết đến sức chiến đấu của Sở Mặc.



- Ta không đánh được, các ngươi tìm người khác đi.



Hồ Tiếu lấy truyền âm thạch ra, xốc lại tinh thần nói một câu xong rồi trực tiếp tắt miếng truyền âm thạch đi.



Sau đó y trốn xa, y cần bế quan! Một đao này đã đả kích y thật lớn, đã để lại bóng ma trong tâm đ*o của y.



Hồ Tiếu đi rồi, Tử Mặc và Lưu Vân Phong đứng bên trái và bên phải Sở Mặc đều có chút áy náy nhìn hắn.



Sở Mặc đầu đầy xám xịt nhìn hai người:



- Đại ca, nhị ca, hai người muốn làm gì?



- Làm gì, ngươi nói làm gì?



Lưu Vân Phong vẻ mặt bi thương.



- Lão Tam… dạy ta một chút đi, nhát đao đó làm sao chém ra vậy? Trình độ của ngươi làm cho người ta không có thể nói ra lời nào rồi… ở Luân Hồi Xuyên lần trước, nếu nhát đao này của ngươi chém xuống nhị ca sẽ chết ngay lúc đó rồi.



Tử Đạo cũng vẻ mặt cảm thán nhìn Sở Mặc:



- Ta nói lão Tam, ta chẳng qua cũng chỉ nói nói với Hồ Cười mà thôi, giúp ngươi thổi phồng chút, ai ngờ ngươi làm thật. Nhát đao này của ngươi…quả thực ta đến bây giờ vẫn chưa xem qua đao pháp tuyệt vời như vậy!



- Lúc ấy ta có cảm giác, lão Tam hướng về đó giống như là một gốc cây đại thụ che trời, bất kể phong cảnh có đẹp như thế nào y cũng sẽkhông có một chút dao động.



Lưu Vân Phong nói.



- Đúng vậy, ta cũng có cảm giác như vậy



Tử Đạo nhìn Sở Mặc nói:



- Ta nói lão Tam ngươi rốt cục ngươi có bao nhiêu loại đạo?



Sở Mặc cười gượng nói:



- Đó là đạo thụ tổ, các ngươi muốn học sao?




Đúng vậy, hai đứa con của Tuyết Xuân Thu, một người là Tuyết Vô Tình, người kia là Tuyết Vô Lệ.



Hôm nay y tới gặp Tuyết Hàn lão tổ, mục đính chính cũng vì con traiy Tuyết Vô Lệ.



- Lão tổ, ta muốn đi sân thí luyện một chuyến.



Tuyết Xuân Thu vẻ mặt cung kính nói.



- Làm cái gì?



Tuyết Hàn thản nhiên nói một câu.



- Giết người.



Tuyết Xuân Thu đáp.



- Hả? Đuôi lông mày Tuyết Hàn nhướng lên, mở mắt ra nhìn Tuyết Xuân Thu. Ông ta không hỏi lí do tại sao, chỉ liếc nhìn rồi sau đó gật gật đầu:



- Đi đi.



- Đa ta lão tổ tác thành.



Tuyết Xuân Thu vẻ mặt cảm kích.



- Thực ra chịu chút thất bại, chưa chắc là chuyện xấu.



Tuyết Hàn lão tổ không nói nhiều, cũng là đối mặt với Tuyết Xuân Thu, chứ nếu đổi lại là người khác, dù là thánh nhân ông ta không chắc sẽ nói lời này.



- Ta hiểu rồi, cảm tạ lão tổ chỉ điểm.



Tuyết Xuân Thu nói.



- Được, đi thôi.



Tuyết Hàn nói. Ông ta đương nhiên không sợ Tuyết Xuân Thu sẽ mang rắc rối cho Tuyết gia. Y là một thánh nhân, quyết định đi giết người khẳng định một điều trước đó cũng đã tỉ mỉ điều tra thân phận bối cảnh của người kia rồi. Hơn nữa cần đích thân y đi giết đã nói lên Tuyết gia đã tìm người khác nhưng thất bại rồi!