Thí Thiên Đao

Chương 1812 : Lừa ngươi còn phải cảm tạ ta (1)

Ngày đăng: 04:46 19/04/20


Một mặt y đang tìm sự đồng cảm của mọi người, mặt khác y đích xác là không thể kiên trì tiếp được nữa! Đạo cơ của lão đã bị ăn mòn, bắt đầu bị hư rồi, nếu tiếp tục như thế, cảnh giới của lão có thể thật sự từ một thánh nhân tụt xuống, cho nên bất luận như thế nào, gã cũng không thế tiếp tục kéo dài hơn nữa.



Gã muốn rời khỏi nơi này, nhưng cưỡng ép rời đi, chỉ sợ chỉ làm cho đạo cơ của gã tổn hại càng trầm trọng hơn, cho nên, gã vẫn là đem hy vọng đặt lên người trước sau không nhiều lời như Sở Mặc.



- Phi!



Lưu Vân Phong cười lạnh:



- Tình mẫu tử? Người vẫn còn mặt mũi sao? Ngươi là một thánh nhân, tiến vào sân thí luyện giết một chí tôn, cũng không biết xấu hổ cònnói đến tình mẫu tử, đây chính là phong cách làm việc của cổ tộc Tuyết gia nhà ngươi?



Mặt của Tuyết Xuân Thu đã xám đen lại, trong lòng rất hận Lưu Vân Phong.



Lúc này, Tử Đạo cũng hiểu được tương đối.



Bởi Vì Tử Đạo có thể cảm thấy rõ ràng Sở Mặc không muốn giết vị Chí Tôn này ở đây. Giết một vị Thánh nhân gây nên ảnh hưởng quá lớn, thật sự hiện tại chuyện này bọn họ mấy người trẻ tuổi không thể chống đỡ nổi. Có chứng cứ, không có chứng cứ, việc này kỳ thực có lúc có tác dụng, nhưng có lúc cũng không có tác dụng.



Tuyết gia nhất định có người biết Tuyết Xuân Thu vào sân Thí Luyện giết Sở Mặc, cho nên nếu Tuyết Xuân Thu ngã xuống ở đây, nội bộ Tuyết gia sẽ bị chấn động rất lớn, tất cả mọi người sẽ tức giận không kiềm được.



Đến lúc đó, sự việc nháo loạn lên, đối với bọn họ cũng không có chỗ tốt nào. Cho nên lúc này, Tử Đạo biết, đã đến lúc mình xuất tràng rồi, y thản nhiên nhìn Tuyết Xuân Thu nói:



- Tuyết tiền bối, tại hạ Tử Đạo.



- Ừ, A ngươi là…Thiên Bảng đệ nhất Tử Đạo?
- Được, ta đáp ứng các người, từ nay về sau, đối với bất kỳ việc gì của các người, ta Tuyết Xuân Thu và toàn bộ Tuyết gia sẽ không có bấtkỳ can thiệp nào, bao gồm 2 đứa khuyển tử của ta, sau khi trở về ta sẽ giáo huấn bọn nó, không cho phép chúng nó gây phiền toái cho các ngươi.



Sở Mặc lúc này thản nhien nói một câu:



- Đây cũng là tốt cho bọn chúng.



- …



Tuyết Xuân Thu cảm thấy trong ngực từng trận từng trận buồn phiền, nhưng chỉ có thể kiềm nén lửa giận gật đầu:



- Đúng, ngươi nói rất đúng.



- Được rồi, cứ như thế đi, hy vọng tiền bối nhớ lời mình nói, đối với những việc của chúng ta, bao gồm cả việc chúng ta ở Khô Diệp cấm địa này đều hy vọng tiền bối có thể tuân thủ lời hứa, đừng có nói ra bên ngoài.



Tử Đạo thản nhiên nói.



Tuyết Xuân Thu thầm nghĩ, các ngươi không nói, ta ăn no rỗi việc mới có thể đi nói!



Bây giờ, y vẫn chưa hiểu hàm ý trong lời nói của Tử Đạo, đợi đến sau khi y hiểu được, lại là một phen nổi trận lôi đình, cũng chỉ có thể nuốt lửa hận, căn bản không dám nói ra chân tướng to lớn kia. Tuyết Xuân Thu gật mạnh đầu:



- Cũng hy vọng các ngươi có thể tuân thủ lời hứa, không được để ảnh âm thạch và những việc phát sinh hôm nay truyền ra ngoài, nếu không cùng lắm thì cá chết lưới rách.