Thí Thiên Đao

Chương 1813 : Lừa ngươi còn phải cảm tạ ta (2)

Ngày đăng: 04:46 19/04/20


Tử Đạo cười dài nói:



- Tiền bối yên tâm, chuyện như thế sẽ không thể nào xảy ra.



- Tốt.



Tuyết Xuân Thu cảm thấy đạo cơ của mình đã bị ăn mòn không thể nói được nữa, nếu tiếp tục, thực sẽ là vấn đề lớn, y nhìn ba người Tử Đạo. Tử Đạo lại giả vờ như không có chuyện gì:



- Vậy tiền bối, chúng ta liền cáo từ.



Sở Mặc và Lưu Vân Phong cùng quay người bỏ đi.



- Các ngươi…. đợi đã.



Tuyết Xuân Thu cảm thấy cả đời này chưa từng có ngày nào chật vật như này hôm nay, tình trạng như thế này quả thật là rất khó có thể tiếp nhận được, so với những năm du tẩu hồng trần để luyện tâm ma, so với ngày hôm nay quả thật giống với đồ chơi con nít.



- Còn có chuyện gì?



Tử Đạo vẻ mặt kinh ngạc quay lại nhìn Tuyết Xuân Thu.



Tuyết Xuân Thu vẻ mặt tràn đầy trầm trọng:



- Bằng hữu xin chỉ điểm đường rời khỏi nơi đây.



Nói xong, Tuyết Xuân Thu lại có cảm giác như muốn khóc.



Quá ức hiếp người rồi!



Ta là Thánh nhân!



Ta là đến giết các ngươi, không phải đến để bị các ngươi gài bẫy! Trẻ con bây giờ đều đáng sợ như vậy sao?



Sở Mặc không có trào phúng Tuyết Xuân Thu, càng không có bất cứ cử động uy hiếp mà rất bình tĩnh gật đầu trực tiếp nói cho Tuyết Xuân Thu mấy điểm, sau đó mấy điểm này nối tiếp thành một con đường.




- Lão tam, ngươi quá thâm!



Lưu Vân Phong mặt mày hớn hở hướng về phía Sở Mặc giơ ngón cái lên.



Lúc này, Tử Đạo nói:



- Nhị đệ, đệ có phải cảm thấy như thế bỏ qua cho Tuyết Xuân Thu cho thấy rằng chúng ta quá yếu đuối?



- Ừ, tuy là hành động đúng, nhưng đúng là …Lưu Vân Phong trước hai người huynh đệ kết nghĩa cũng không dấu diếm.



Tử Đạo cười nhìn thoáng qua Sở Mặc:



- Lão tam, người tới nói xem?



Sở Mặc gật gật đầu:



- Được, ta nói.



Hắn nhìn Lưu Vân Phong:



- Nhị ca, chúng ta tiến vào Khô Diệp cấm địa để làm gì?



- Làm gì? Đi tìm Hầu tử tiền bối a, ừ, a, ách…Nói thật lòng, Lưu Vân Phong thật không phải là ngu ngốc, y vô cùng thông minh, chỉ là có một số việc, lúc đó thì chưa nghĩ ra mà thôi, Sở Mặc nhắc nhở, Lưu Vân Phong liền tỉnh ngộ lại.



- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, …ha ha ha, hai tên các người, quá độc ác, đây không phải là hung hăng lừa được hắn một vố sao?



Lưu Vân Phong hưng phấn chút nữa thì nhảy dựng lên, bị Sở Mặc kéo lại.



- Nhị ca, ngươi cẩn thận một chút, bên cạnh chính là hung địa! Sở Mặc nhắc nhở. Lưu Vân Phong lại không thèm để ý mà nói:



- Có huynh đệ tại bên cạnh, hung địa tính cái gì?