Thí Thiên Đao
Chương 1882 : Cơ hội thành thần (1)
Ngày đăng: 04:47 19/04/20
Người nói những lời này chính là Thập cửu hoàng thúc Cơ Phong, sau khi nói xong, y liền ngồi yên tại chỗ.
Đầu tiên toàn bộ lôi đài tiểu thế giới đều lặng im như tờ, sau đó… xôn xao hỗn loạn!
Hoàng tộc… không ngờ lại ban xuống lệnh chiêu binh! Đây là chuyện đã bao nhiêu năm chưa xảy ra rồi? Lần trước hoàng tộc chiêu mộ dũng sĩ, đã là chuyện của bao nhiêu năm về trước rồi? Dường như không ai nhớ rõ nữa.
Hôm nay hành động này của hoàng tộc quả thực khiến cho quá nhiều người kinh hãi rồi.
Mạnh mẽ, cứng rắn, ngang ngược mà không mất đi trí tuệ cùng khí độ.
Trong suy nghĩ của bọn họ, đây mới là phong độ hoàng tộc nên có! Cho dù không có lệnh chiêu binh, cũng có vô số thiên kiêu đỉnh cấp đến từ bảy đại vực, sẵn sàng góp sức vì tâm tư của hoàng tộc. Hiện giờ lệnh chiêu binh này vừa ban ra, quả thực giống như một ngọn núi lửa, phun trào dữ dội.
Sau khi nghe thấy lệnh chiêu binh này, tu sĩ trận doanh Chung gia còn chưa kịp rời đi, sắc mặt tất cả đều tái mét.
Cuối cùng bọn họ cũng hiểu được dụng ý đế vương đích thân tới đây hôm nay. Hoá ra, không chỉ là vì động viên cháu trai Sở Mặc, mà phần nhiều là vì lôi kéo thiên kiêu tuyệt thế của bảy đại vực! Chết tiệt!
Hiện giờ mới hiểu thì đã muộn rồi. Bất cứ cổ tộc nào của La Thiên Tiên Vực cũng có suy tính đối với thiên kiêu tuyệt thế của bảy đại vực, nhưng thiên kiêu sở dĩ được gọi là thiên kiêu, sao có thể dễ dàng chiêu dụ như vậy?
Xưng vương ở đại vực của mình, hay là làm một vị chiến tướng của La Thiên Tiên Vực? Vế đằng sau, hình như có rất ít người lựa chọn.
Nhưng nếu là chiến tướng hoàng tộc thì sao? Vậy đương nhiên là khác nhau rồi!
- Không cần, có những việc đã xảy ra thì chính là đã xảy ra, ta đã không nghĩ tới nữa rồi.
Cơ Thánh hơi ngẩn ra, lập tức gật đầu, nói:
- Nói hay lắm, Sở Mặc, hiện giờ ta lại xem trọng ngươi hơn mộtchút, ngươi thật sự không cần tha thứ cho ta, đổi lại là ta, cũng chưa chắc sẽ tha thứ… nhưng, sau này ta sẽ không như vậy nữa, cảm ơn ngươi đã khiến ta trưởng thành hơn rất nhiều!
Cơ Thánh nói xong, lại khom lưng hành lễ.
Trong mắt rất nhiều thiên kiêu của bảy đại vực vừa gia nhập hoàng tộc, cảnh tượng này có phần cảm động.
Tuy rằng bọn họ không biết giữa Cơ Thánh và Sở Mặc đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng thân là một hoàng tử, có thể biết sai liền sửa, lại rất thản nhiên cúi người tạ lỗi trước mặt mọi người, như vậy cũng đã đủ rồi. Đối với bọn họ mà nói, cũng có thêm lòng tin rất lớn.
Sở Mặc lớn lên trong trần tục, đối với chuyện này, đương nhiên lòng dạ biết rõ, nhưng ngay tại lúc này hắn chắc chắn sẽ không nói những lời lòng dạ hẹp hòi.
- Không phải vấn đề tha thứ hay không tha thứ.
Sở Mặc nhìn Cơ Thánh cười cười, nâng một chén rượu lên, nói:
- Mọi chuyện trước đây, ta đã không muốn nghĩ nhiều nữa, nó sẽ từ từ phai nhạt theo thời gian. Giống như hồi nhỏ nghịch ngợm, trên người xuất hiện mấy vết sẹo, máu tươi đầm đìa trông vô cùng đáng sợ, nhưng sẽ có một ngày vết sẹo kín miệng, vết thương lưu lại cũng sẽ ngày càngmờ dần theo thời gian. Đến cuối cùng, có thể chỉ còn lại một vết tích mờ mờ. Nó cũng là một quá trình đi cùng với sự trưởng thành. Cho nên quá khứ chính là quá khứ.