Thí Thiên Đao
Chương 1900 : Giám thần
Ngày đăng: 04:47 19/04/20
Dãy núi dài đến vạn dặm, cứ như một con rồng cuộn mình ở Bắc Đẩu Đại Vực.
Nhìn dãy núi, Sở Mặc nhớ đến ba con thần long, tiếc nuối thở dài. Hắn hơi hối hận sao lúc trước không thu chúng nó vào thế giới của Thương Khung Thần Giám khiến chúng bị gặp nạn.
Tuy nhiên, điều này khiến hắn càng hận Bắc Đẩu lão tổ. Khi hắn tìm được ba viên huyết nguyệt, chắc chắn sẽ tính sổ, thuận tiện lấy lại bốn ngôi sao và Thất tinh trận đồ. Sở Mặc cũng không muốn buông tha cho Bắc Đẩu giáo luôn. Dù Sở Mặc không buông tha, Bắc Đẩu giáo cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Ân oán nhân quả đã kết, dù không có Kỳ Tiêu Vũ thì cũng vậy thôi.
Sở Mặc đến vị trí mà Phong thủy thần thông chỉ. Đây chính là chỗ long mạch của dãy núi, là một chỗ có phong thủy cực tốt.
- Đúng là biết chọn chỗ mà.
Sở Mặc cảm thán, sau đó độn thổ, chui vào giữa núi.
Sở Mặc lập tức tiến vào một tòa địa cung. Địa cung này rất lớn, có phong ấn hùng mạnh. Nếu không phải trên người Sở Mặc có Thương Khung Thần Giám, chắc bây giờ cũng không có cách nà tiến vào. Dù tu sĩ Đại thánh cũng khó mà tiến được vào giữa địa cung.
Sở Mặc vừa vào đã nhìn thấy một nam tử tuấn nhan như ngọc, ngồi cười nhìn hắn. Sở Mặc hơi động tâm, nhìn nam tử, không nói gì.
- Rốt cuộc ngươi cũng tìm được chỗ này.
Nam tử than nhẹ, ra hiệu cho Sở Mặc ngồi xuống.
Sở Mặc ngồi trên một ghế đá, nhìn nam tử hỏi:
- Ngươi đã sớm biết ta đến đây phải không?
Nam tử gật đầu, cười ôn hòa:
- Biết lâu rồi.
- Vậy thì vì sao lại không xuất hiện?
Sở Mặc hỏi.
- Sao phải xuất hiện?
Nam tử cười cười.
- Thương Khung Thần Giám không phải vật do thiên địa hìnhthành sao?
Khóe miệng Sở Mặc co giật, cảm thấy rất hồ nghi.
- Thiên địa hình thành gì chứ. Ngươi chính là người sáng tạo ra Thương Khung Thần Giám và mười viên huyết nguyệt. Cây đao trên người ngươi mới là thứ do thiên địa hình thành. Tuy nhiên, trải qua một chuyện, cây đao kia đã bị mất chân linh. Nó với ngươi đều đi vào luân hồi, khi nào ngươi thức tỉnh thì nó mới có thể thức tỉnh.
Sở Mặc im lặng lắng nghe, ghi tạc trong lòng vì có một số thứ hắn chưa hiểu.
- Sau đó, vì một nguyên nhân nào đó, ngươi lại đi vào luân hồi. Ngươi đừng hỏi ta nguyên nhân gì, hiểu biết của ta cũng có giới hạn, hơn nữa, chuyện này không thể nói đâu.
Giám thần nhìn Sở Mặc nói dứt khoát:
- Năm đó ngươi vào luân hồi, cây đao kia nguyện ý đi cùng ngươi. Thương Khung Thần Giám cùng mười người chúng ta thật ra cũng nguyện ý nhưng lại có người không muốn, ra tay hủy phân thân của chúng ta, nhưng chúng ta đã chạy thoát.
- Các ngươi từ thông đạo chạy đến đây ư?
Sở Mặc hỏi. Giám thần hơi ngẩn ra, nhìn Sở Mặc:
- Không dám tin ngươi còn biết cả thông đạo…
Giám thần gật đầu nói tiếp:
- Đúng thế, chúng ta đến từ thông đạo. Sau khi chạy đến đây, ta, Hỗn độn, Trảm đạo và Quy nhất biết trong La Thiên đại vũ trụ có cơ duyên thành thần, chúng ta muốn một mình tìm kiếm nó. Sáu viên kia vẫn ở ben cạnh ngươi, chờ ngày ngươi thức tỉnh. Chúng nó tự phong ấn đại bộ phận trí nhớ của mình vì trí nhớ này sẽ gây ảnh hưởng lớn, có nhân quả khó tưởng tượng. Nên cho đến hiện tại, chắc chúng chưa nói gì về chuyện này đâu nhỉ. Sở Mặc gật đầu.
Giám thần lại nói tiếp:
- Khi ngươi tiến vào Bắc Đẩu Đại Vực thì ta đã biết rồi. Thật ra, ta rất muốn giết ngươi.
Sở Mặc hơi kinh hãi nhìn Giám thần.
Giám thần lắc đầu:
- Nhưng không được, chúng ta do ngươi chế tạo ra. Năm đó, không phải ngươi không đề phòng chuyện kiểu này phát sinh đâu. Nên hiện tại, dù ta có thể lên quyết tâm cũng không giết được ngươi. Dù sao, trên người ngươi có bảy viên huyết nguyệt, nếu động thủ thật, chúng sẽ thức tỉnh, trực tiếp xé nát ta. Ta là huynh đệ nhưng ngươi lại là phụ thân của chúng ta.