Thí Thiên Đao

Chương 1901 : Trực tiếp giết luôn! (1)

Ngày đăng: 04:47 19/04/20


- …



Sở Mặc đen mặt không nói gì, tự nhủ: nghe Giám thần nói vậy thì hắn còn nói gì được chứ.



- Tại sao lại phải đi vào luân hồi? Là ta tự nguyện sao hay bị người bức bách? Thông đạo rốt cuộc là thế giới như thế nào? Chỗ đó có ai, Phong thần bảng là gì? Bên kia thông đạo là thế giới giống hệt La Thiên vũ trụ ư? Sở Mặc hỏi.



- Khụ, ta chỉ nói ngài là phụ thân ngài đừng tưởng bở mà hỏi nhiều thế được không?



Trên khuôn mặt tuấn lãng của Giám thần hơi có vẻ bất đắc dĩ, nhìn Sở Mặc buồn bực nói:



- Ta biết ngay là không thể nói với ngài mà. Ngài chẳng qua chỉ là luân hồi của người đó chứ đâu phải hắn…



- Chung quy một ngày nào đó ta sẽ thức tỉnh không phải sao?



Giám thần trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu:



- Đúng, về lý luận thì là thế. Tuy nhiên, tỷ lệ ngươi không thức tỉnh cũng cao lắm.



Giám thần thản nhiên nói.



- Chuyện vì sao ngài đi vào luân hồi có nhân quả quá lớn, ta không nói được. Nếu một ngày kia, khi ngài thức tỉnh ngài sẽ biết thôi. Còn thông đạo, nói thế nào nhỉ, đó là một thế giới của thần linh. Phong thần bảng chính là chiến bảng cấp cao nhất do thần linh lập ra. Ngươi đừng tưởng lên Phong thần bảng mà tốt. Những người trong thông đạo, không phải ai cũng muốn lên đấy đâu. Ta không thể nói thêm gì nhiều. Còn bên kia thông đạo, đích xác có một thế giới, mà chính xác là có nhiều thế giới giống với chỗ này. Nói đến đây, Giám thần lộ vẻ buồn rầu:



- Nói thế là được rồi. Giờ ngươi đi tìm Trảm đạo và Quy nhất đi. Nếu chúng nó tự nguyện về thì ta cũng về. Nếu chúng nó không đi thì xin lỗi nhé. Ba người chúng ta đã đến Bắc Đẩu Đại Vực rất lâu, thật ra cũng biết cơ hội thành thần là gì nhưng chúng ta đều từ bỏ, lựa chọn một chỗ để ẩn cư. Chúng ta mệt mỏi rồi. Ngươi đã tìm đến đây, thì cũng là số mệnh.
Sở Mặc quyết định phủ nhận.



Lão già khẽ mỉm cười nói:



- Ngươi xem người ngươi, có Thương Khung Thần Giám, lại có bảy viên huyết nguyệt, rồi Thí Thiên, Hỗn Độn Hồng Lô nữa. Tuy BắcĐẩu trận rất tốt nhưng người trẻ tuổi à, ăn nhiều sẽ bội thực đó.



Lòng Sở Mặc trùng xuống, hiện tại hắn có cảm giác hắn đã bị người ta bán đứng.



Đáng lẽ lão già này phải không biết gì về hắn mới đúng chứ. Hiện tại đến gốc gác của hắn cũng xốc hết lên. Sở Mặc tuyệt đối không tin lão chỉ suy diễn mà biết được. Dù là Vô thượng tồn tại cũng không có năng lực mạnh như vậy.



Trên thế gian này trừ bằng hữu ở Viêm Hoàng Đại Vực cũng không mấy người biết các bí mật của hắn. Tuy nhiên, vẫn còn một khả năng. Chính là La Thiên hoàng tộc. Trong hoàng tộc có không ít người biết thông tin về hắn. Hơn nữa, lại có bàng chi hận hắn không chết càng sớm càng tốt.



- Tiền bối, ta nghĩ hẳn là ngài đã nhận lầm người.



Sở Mặc suy nghĩ rất nhanh, hắn bình tĩnh, mờ mịt nhìn lão già trước mắt nói:



- Rốt cuộc ngài định nói gì, ta không hiểu tí nào hết.



- Không phải à?



Lão già thở dài.