Thí Thiên Đao

Chương 1955 : Côn Đại Thánh (1)

Ngày đăng: 04:48 19/04/20


Cũng chỉ có tu sĩ đạt tới cảnh giới Đại Thánh mới thực sự biết được cuộc đọ sức hung hiểm giữa Hiên Tùng và Sở Mặc. Nhưng rất nhiều Đại Thánh ở hiện trường nhanh chóng không nhịn được mà thở dài một hơi, bọn họ biết, có lẽ Hiên Tùng sẽ không thua, nhưng chắc chắn sẽ không thắng. Bởi vì dưới hoàn cảnh này, Sở Mặc vẫn có thể ung dung nói chuyện.



Một ý niệm khác lập tức dâng lên trong lòng bọn họ: tinh thần lực của thanh niên tóc trắng này… rốt cuộc mạnh đến mức nào?



Đối mặt với cao nhân chỉ kém một chút nữa là bước vào cảnh giới tối cao như Hiên Tùng, còn có thể ung dung thoải mái như vậy… điều này cũng quá lạ lùng đi?



Mặt Hiên Tùng đỏ phừng phừng, sức mạnh tinh thần của y có thể dễ dàng trấn áp một phương! Có thể tuỳ ý diễn hoá ra mấy ngàn đại thế giới có sinh linh vô tận! Nhưng lại không hề kiến cho thanh niên tóc trắngtrước mặt bị thương chút nào.



- Đủ chưa?



Sở Mặc nhìn Hiên Tùng, thản nhiên hỏi.



- Ngươi…



Hiên Tùng chỉ nói một chữ ngươi, rồi không kìm được phun ra một ngụm máu tươi.



Hiên Nguyệt nhìn huynh trưởng đầy lo lắng, đi tới nhẹ nhàng dìu y, nói khẽ:



- Ca, đã quên lời tổ huấn của chúng ta rồi sao? Thân hình Hiên Tùng khẽ run, lẩm bẩm nói:



- Năm xưa tổ tiên thấy chiến loạn với La Thiên Tiên Vực mãi không ngừng, sinh ra nỗi buồn ưu tư muốn xa lánh sự đời, mang theo con cháu gia tộc tới biển Thiên giới, tìm được nơi ngăn cách với đời, lập nên Giới Hải Đạo Tông. Để lại di huấn, không được tranh đấu.



- Đúng vậy, không được tranh đấu. Nhiễu loạn bên ngoài thì liên quan gì tới chúng ta?



Hiên Nguyệt nhẹ giọng nói.



Hiên Tùng cười khổ nhìn muội muội của mình:



- Có phải trời sinh ta đã rất hèn nhát hay không? Nói xong câu này, bỗng chốc Hiên Tùng giống như già đi rất nhiều. Sau đó khom người hành lễ với Sở Mặc:



- Thật xin lỗi, Sở công tử, tất cả đều là bọn ta…




Sắc mặt Hiên Vô Địch tái nhợt, vô cùng chật vật cắn răng nói:



- Đừng… cầu xin… hắn!



Sở Mặc đi tới trước mặt Hiên Vô Địch, liếc nhìn y, nhưng không hề ra tay. Sau đó, thu lại Hỗn Độn Hồng Lô.



Trên mặt hai người Kỳ Tiêu Vũ và Thuỷ Y Y không hề có chút sợhãi, nhìn Sở Mặc, cười tươi như hoa.



Ở trong tràng vực, các nàng đều không nhúc nhích được, nhưng các nàng lại không hề sợ hãi.



- Không sao rồi.



Đầu tiên Sở Mặc ôm Kỳ Tiêu Vũ, sau đó lại nhẹ nhàng ôm lấy Thuỷ Y Y mặt đang đỏ bừng.



Sau đó, Sở Mặc chăm chú nhìn Kỳ Tiêu Vũ, hơi kinh ngạc nói:



- Hôm nay nàng rất đẹp!



Kỳ Tiêu Vũ đỏ mặt, ánh mắt long lanh nhìn Sở Mặc. Hai người đã là phu thê nhiều năm, nhưng lại bên nhau thì ít xa cách thì nhiều, tính cách Kỳ Tiêu Vũ lại rất hay e thẹn, không hề có chút sức đề kháng nào đối với những lời khen ngợi của Sở Mặc.



- Sau khi chúng ta trở về, ta đi tìm cậu, xin tổ chức một hôn lễ thật long trọng!



Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ, nghiêm túc nói.



Sau đó lại nhìn Thuỷ Y Y ở bên cạnh:



- Cùng nhau!



Ánh mắt Thuỷ Y Y long lanh như mặt nước, tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng ánh mắt kia đã nói lên tất cả.