Thí Thiên Đao

Chương 2160 : Đám người kia không dễ chọc đâu (1)

Ngày đăng: 04:50 19/04/20


Đây là một loại tín nhiệm.



Người ta nói phải có trước có sau, tuy Sở Mặc rất trẻ tuổi, những sinh linh ở đây dù là loài người hay không phải người, nếu tính theo tuổi tác thì tùy tiện một ai đều lớn hơn Sở Mặc rất nhiều, nhưng bọn họ cũng không ngại đi theo bên cạnh một “vãn bối trẻ tuổi”.



Đối với người tu hành mà nói, cái này không mất mặt chút nào.



Thậm chí, chuyện như kiểu một tu sĩ già mấy ngàn năm tuổi, gọi một tu sĩ mấy trăm tuổi là thầy cũng khá thường gặp trong giới tu hành. Người giỏi hơn làm thầy, hầu hết thời điểm, một câu chỉ bảo của người thầy, có thể thắng mười năm khổ sở tu luyện.



Càng chưa nói ân tình mà Sở Mặc dành cho bọn hắn còn nặng hơn thầy trò. Nếu nói là ân cứu mạng cũng không hề ngoa.



Mà những người lựa chọn đi theo Sở Mặc sớm nhất, cũng đã trở thành nòng cốt của Sở Mặc trong lối đi.



Sở Mặc chưa từng nghĩ tới muốn thành lập một thế lực khổng lồ tới cỡ nào, nếu muốn như vậy, thì hắn đã không rời khỏi Liên minh Tinh Anh rồi. Nhưng hắn muốn xây dựng lại vương tộc họ Sở, dựa vào sức một mình cũng là vô cùng khó khăn, bây giờ có nhiều người đi theo cạnh hắn như vậy, tin chắc quá trình đó sẽ thoải mái hơn rất nhiều.



Cho nên Sở Mặc cũng chẳng khách sáo gì với đám người kia, mang theo bọn họ đi thẳng một mạch về hướng đông.



Phế tích của vương tộc họ Sở, nằm ở phía Đông Bắc của cả lối đi.



Vốn dĩ tỷ vạn dặm sơn hà nơi đó, đều thuộc về vương tộc họ Sở. Cùng với sự sụp đổ chỉ trong một đêm của vương tộc họ Sở trong mười mấy kỷ nguyên trước, mười mấy tỷ vạn dặm núi sông này theo thời gianđã bị mấy cổ tộc chia nhau hết rồi.



Đất vô chủ, ai chiếm mà chẳng được. Sẽ không ai để nó bị bỏ hoang như vậy.



Chỉ có đất tổ của vương tộc họ Sở cho tới nay mới vẫn là phế tích. Theo truyền thuyết, đó là nơi từng bị đại tổ tấn công, tràn ngập hơi thở mơ hồ. Cộng thêm sự tôn kính mà mấy cổ tộc kia dành cho vương tộc họ Sở, vì vậy, đã trải qua mấy trăm vạn năm, nơi này cũng không có ai đến quấy rối.



Lúc đoàn người Sở Mặc còn cách phế tích của vương tộc họ Sởkhoảng nửa ngày đường, liền bị một đoàn người ngăn lại ngoài ý muốn.



- Ai? Đây là lãnh địa của cổ tộc Đông Phương, người không nhiệm vụ mau lùi lại.
- Ngươi muốn khiêu khích cổ tộc Đông Phương?



- Phiền nhất là loại người như ngươi.



Sở Mặc nói xong, đánh thẳng tay. Người bên cổ tộc Đông Phương nhất thời lâm vào náo loạn. Vô số pháp khí, phép thuật bay về hướng Sở Mặc.



Trái lại đám người bên Sở Mặc chỉ cười hì hì xem cuộc vui, không hề có ý định ra tay giúp đỡ.



Bởi vì căn bản là không cần!



Đây chính là yêu nghiệt có thể đánh bại cả đầu sỏ cảnh giới Thái Thượng của đạo tặc Toa Lan, chỉ với đám người của cổ tộc Đông Phương này sao làm gì hắn được? Quả nhiên, một chuỗi tiếng nổ đùng đùng đoàng đoàng kết thúc, đám người bên cổ tộc Đông Phương kia toàn bộ há miệng trợn mắt.



Pháp khí mà họ sử dụng đều đã vỡ vụn!



Những phép thuật công kích mà họ tung ra thậm chí còn chẳng làm lay động nổi một cọng lông măng của thanh niên tóc trắng kia!



Cái này thì quá mức rồi chứ?



Dù là một tổ cảnh đỉnh cao cũng không dám nói có thể nhẹ nhàng đỡ được trận công kích vừa rồi của họ đâu đấy? Lẽ nào thanh niên tóc trắng này, lại là một Thái Thượng?



Không thể… Tuyệt đối không thể nào!



Một tay Sở Mặc chộp tới tên tổ cảnh trẻ tuổi kia.



- Thả ngài ấy ra!