Thí Thiên Đao

Chương 2161 : Đám người kia không dễ chọc đâu (2)

Ngày đăng: 04:50 19/04/20


- Không được động đến thiếu gia của chúng ta!



- Thả thiếu gia của chúng ta ra!



- Mau thả ra!



Lúc này đám người bên cổ tộc Đông Phương mới phản ứng kịp, nhao nhao quát lớn, căm tức nhìn Sở Mặc, đòi Sở Mặc thả người trẻ tuổi trong tay ra.



Thiếu gia?



Trong bất cứ một cổ tộc nào, số thiếu gia và tiểu thư đều nhiều không đếm xuể.



Chớ nói là con cháu dòng chính, dù là trong những nhánh phụ, ngườitrẻ tuổi có địa vị khá cao trong gia tộc cũng được gọi là thiếu gia và tiểu thư như thế.



Cho nên, Sở Mặc cũng không quan tâm lắm.



Người trẻ tuổi kia bị hắn vẩy tay một cái đã bắt được, bản thân cũng có chút sợ hãi, tuy nhiên chưa hoàn toàn mất đi dũng khí, nhìn Sở Mặc lạnh lùng nói:



- Tiểu tử, hôm nay ngươi gây họa lớn rồi đấy!



- Ngươi còn dám lảm nhảm thêm một câu nữa, ta bẻ cổ ngươi.



Sở Mặc nói một câu u ám. Người thanh niên dường như còn muốn nói gì, nhưng khi thấy sự lạnh lẽo trong ánh mắt của Sở Mặc liền biết điều mà ngậm miệng lại. Bởi vì y phát hiện, có vẻ người thanh niên tóc trắng này không phải đang nói giỡn.



- Ngươi chớ có phạm sai lầm, tốt nhất là mau thả thiếu gia của chúng ta ra, nếu không… ngươi sẽ gặp phiền phức lớn đấy!



Khí thế của người trung niên đã có chút suy yếu, nhưng xem ra cũng chưa biết sợ cho lắm.



Hơn nữa không cần đoán cũng biết, nhất định y đang lặng lẽ liên lạc với cứu viện để chạy qua đây giúp đỡ. Sở Mặc thở dài, quay đầu nhìn mọi người một cái:



- Các ngươi nói xem, bốn phía đều là ung nhọt như vậy, có thể an lành mà phát triển được sao?




- Điều này… thực ra không tính là ngang ngược, khắp giới tu hành việc đi ngang đường như vậy là rất bình thường.



Mấy người bên cổ tộc Đông Phương còn lại đều không dám chen lời. Bởi vì một đòn vừa rồi khiến họ trực tiếp mất đi lòng tin đối đầu vớiđám người kia. Thậm chí họ còn không thấy rõ vì sao pháp khí của mình lại bị vỡ nát!



Người thanh niên cắn răng nói:



- Đuổi theo họ, ta lại muốn xem xem bọn họ tài cán cỡ nào, muốn đi đâu? Dám lớn lối như vậy?



Người trung niên ít nhiều có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, bởi vì y cũng rất tò mò về lai lịch của đám người kia. Nhỡ đâu họ làm chuyện gì gây bất lợi cho cổ tộc Đông Phương thì họ cũng có thể biết trước được. Vì vậy, giữa đám người cổ tộc Đông Phương này liền chia ra một vài người bám theo bọn Sở Mặc từ đàng xa. Nhưng lần này họ cũng không dám ngang nhiên đứng ra ngáng đường.



- Bên kia có hai người bám theo chúng ta, có muốn đuổi đi không?



Thiên Thu nhìn Sở Mặc hỏi.



Bộ dáng của Thiên Thu rất anh tuấn, thoạt nhìn có chút lạnh lùng, bình thường cũng ít nói. Năm xưa, ở trong đại vũ trụ La Thiên của mình y từng là một bá chủ chân chính. Mặc dù thoạt nhìn tình tính y có vẻ xa cách, nhưng thực tế thì tuyệt đối chẳng phải kẻ hiền lành.



- Để họ theo là được.



Sở Mặc lắc đầu nói:



- Chúng ta muốn gây dựng lại trên phế tích này thì sớm muộn gì cũng phải giao thiệp với họ.



Đây là lần đầu tiên Sở Mặc biểu lộ tâm tư của mình trước mặt mọi người.



Con khỉ hơi ngẩn ra nhìn Sở Mặc nói:



- Ngươi muốn gây dựng lại vương tộc họ Sở trên nền phế tích này? Những người khác cũng đều nhìn Sở Mặc với vẻ mặt giật mình, họ tới lối đi cũng đã lâu rồi, đương nhiên không còn ở trạng thái không biết gì nữa. Tuy sự hiểu biết về vương tộc họ Sở không tính nhiều, nhưng chí ít đã từng nghe nói tới.



Tuy Sở Mặc cũng mang họ Sở, nhưng trừ một số ít người, những người khác thực sự chưa từng nghĩ rằng Sở Mặc còn có quan hệ dính líu gì tới vương tộc họ Sở.