Thí Thiên Đao
Chương 2162 : Bầy tôi già nua và con chó già
Ngày đăng: 04:50 19/04/20
Sở Mặc nhìn mọi người một cái, gật đầu:
- Nơi đó, từng là nhà của ta. Ký ức từ đời trước dù chưa thức tỉnh, nhưng càng tới gần chốn cũ của vương tộc họ Sở, trong lòng Sở Mặc lại càng cảm thấy nặng nề. Một cảm giác rung động mang theo sự đau thương vô tận nhàn nhạt chất chứa trong linh hồn.
Đây là một cảm giác rất kỳ diệu. Thực ra người bình thường cũng có cảm giác này, nói thí dụ như đi tới một nơi xa lạ, nhưng nháy mắt lại có cảm giác vô cùng thân thuộc, sâu trong nội tâm cũng sẽ sinh ta xúc động to lớn.
Đối với tu sĩ mà nói, cảm giác này lại càng rõ ràng hơn. Thêm nữa, trong lòng họ cũng có thể tự tính toán ra được đó là vì sao. Mọi người không nhịn được hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn Sở Mặc, thật lâu mà không nói nổi thành lời.
- Không phải là các ngươi sợ rồi đấy chứ?
Sở Mặc thuận miệng nói đùa một câu.
Lúc này, tất cả mọi người cùng cười ồ lên.
Mông Nã nói:
- Ngày xưa ta từng là đại tướng quân của vùng tối kia!
Ngụ ý muốn nói, có cái gì mà ta chưa từng thấy? Còn biết sợ sao? Mấy người La Lan, Thiên Thu, Thanh Cổ, Huyền Huyền, Thiên Không lão tổ, cùng con khỉ với lục đại thánh đều không biết nhiều về quá khứ của Mông Nã. Tuy rằng từng nghe Mông Nã ngẫu nhiên đề cập tới, nhưng lại không rõ cụ thể. Cho nên toàn bộ đều có chút giật mình.
Không ngờ Mông Nã thực sự không nói đùa, y đúng là sinh linh vùng tối.
Con khỉ nói:
- Trước giờ ta đây vẫn không có duyên gặp chữ sợ.
Côn đại thánh nói:
- Không sợ.
Bằng đại thánh cười:
- Sợ cái gì?
Miêu đại thánh cười nhạt:
- Ta từng chết một lần.
Hồ Ly đại thánh nói:
Mọi người toàn bộ đều ngẩn ra, giật nảy mình. Vừa định phản kích lại thì cái bóng màu nâu đất đã đột ngột rơi xuống, đứng trước mặt Sở Mặc. Đây là một con chó già nua.
Quả thực quá già rồi!
Lông trên người sắp rụng hết một nửa, hơn nữa răng trong miệng nó mười phần cũng chỉ còn một thoạt nhìn có chút buồn cười.
Nhưng trên người con chó già ấy lại tản ra dao động hùng hồn.
Đây là một con chó già đã tu luyện đắc đạo thành công!
Con chó già rụng hết răng lông thưa thớt đứng trước mặt Sở Mặc, ngơ ngác nhìn hắn. Sau đó, tự cặp mắt đã đục ngầu của nó lã chã rơi lệ.
Trong nháy mắt, nước mắt rơi như mưa!
Gâu!
Tiếng chó sủa này hoàn toàn khác với tiếng sủa uy hiếp hồi nãy.
Tiếng sủa này như thể gặp lại người thân, tràn ngập sung sướng.
Chẳng biết tại sao, trong tim mọi người dâng lên một cảm giác đau lòng khôn tả. Ầm!
Một cơn sóng phảng phất tới từ sâu trong linh hồn lập tức dồn lên đầu Sở Mặc.
Sở Mặc chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn bàn tay có chút run rẩy đưa về phía con chó già màu nâu đất móm răng và lông thưa thớt.
- Đại hoàng, là ngươi sao?
Gâu! Nước mắt của con chó già lại càng chan chứa, dường như nó còn có chút ngượng ngùng, nhăn nhó đi về hướng Sở Mặc.
Cuối cùng đem đầu dụi dụi vào lòng bàn tay Sở Mặc.
Nước mắt nó nhoáng cái đã ướt tay hắn.
Trong lòng đám người phía sau như thể bị tan chảy, đều vô cùng cảm động.
Hai cô gái dù đã từng làm bá chủ một phương vũ trụ là La Lan cùng Âu Dương Phỉ, vào giờ khắc này cũng không nhịn được trực tiếp rơi lệ. Nhà tan, vẫn còn một con chó già canh giữ, chưa từng rời đi.