Thí Thiên Đao

Chương 2168 : Bí mật cấp cao (2)

Ngày đăng: 04:51 19/04/20


Làm kẻ được lợi, cổ tộc Đông Phương nhất định là có chút áy náy.



Chưa biết chừng, dựa theo tính cách thích kết bạn của Đông Phương Vọng thì lại còn có thể về đề nghị gia tộc trả lại một khoảnh cho người ta. Nhưng việc nào có đơn giản như vậy?



Nếu như người xuất hiện ở nơi đó đơn thuần chỉ là một đời sau của vương tộc họ Sở, thì Đông Phương Thắng cũng sẽ không chút do dự cắt ra một mảng ranh giới lớn, thậm chí còn cung cấp cho họ rất nhiều tài nguyên cùng sản vật! Để họ xây dựng lại gia tộc, cho vương tộc họ Sở xuất hiện lại lần nữa trên thế gian.



Nhưng vấn đề ở chỗ, nếu như người trở về là Sở công tử năm xưa thì sao?



Nếu là hắn thật… thì phải xử lý thế nào? Lại giết hắn lần nữa ư?



Thái thượng có thể không phải gánh chịu nhân quả, vì vậy không sợ việc giết Sở công tử lần nữa. Chỉ là lần này Sở công tử để họ giết dễ dàng như vậy sao?



Đông Phương Thắng chậm rãi đi lại trong phòng. Đầu óc y đang rất hỗn loạn, thậm chí còn không biết có nên báo chuyện đó cho lão tổ thái thượng của gia tộc vào lúc này hay không.



Do dự hồi lâu, Đông Phương Thắng vẫn quyết định quan sát thêm một thời gian hẵng nói. Việc không thể xác định mà tùy tiện báo cho lão tổ chỉ chứng minh y chưa đủ chín chắn thôi.



Thân phận cùng tuổi tác như y mà bị lão tổ đánh giá một câu như vậy thì cũng sẽ không chịu nổi.



......



Đông Phương Vọng ngồi trên lưng một con rồng to lớn màu lam.



Con rồng thân dài chừng nghìn trượng, toàn thân tỏa ra hơi thở mãnh liệt. Đây là một sinh linh đại thánh, mặc dù chưa tới tổ cảnh nhưng lực chiến lại không yếu chút nào. Nhất là sự khống chế đối với thuộc tính hàn băng thì dù là tu sĩ chuyên môn tu luyện thuộc tính này cũng chưa chắc đã bằng nó.
- Nói lắm thế? Các ngươi không phải hung thủ thì ai là hung thủ chứ?



Sau đó, lại có thêm càng nhiều sinh linh đi từ sâu trong di chỉ xuất hiện, khí thế ai



nấy đều vô cùng mãnh liệt.



Nhất thời Đông Phương Vọng có chút biến sắc, kinh ngạc nhìn những sinh linh không phải người này. Nghĩ thầm trong lòng: Tình báo sai à, không phải nói tất cả bọn họ mới chỉ khoảng mười mấy người thôi sao? Làm sao lại lên tới hơn một trăm thế này? Hơn nữa, thoạt nhìn aicũng rất không tầm thường. Đây là một thế lực mạnh mẽ đấy!



Nếu đứng trên góc độ toàn bộ gia tộc Đông Phương thì đúng là không sợ bọn họ, nhưng giờ trong gia tộc đang rất vắng vẻ, trên cơ bản đều lên chiến trường đánh sinh linh vùng tối rồi. Thứ hai, cho dù là không có chuyện như sinh linh vùng tối, thì muốn triệt để tiêu diệt thế lực này cũng chẳng dễ dàng gì.



Nhất định gia tộc Đông Phương sẽ trọng thương!



Đây cũng giống việc vì sao đạo tặc Toa Lan có thể tung hoành trong lối đi nhiều năm như vậy, không khác một con nhím, tuy chưa hẳn làmạnh mẽ, nuốt chửng chỉ cần một ngụm, nhưng chung quy vẫn khó tránh bị đâm lỗ chỗ.



Cho nên, cho dù cha y là Đông Phương Thắng thấy thế lực này cũng chưa dám nói đánh là đánh.



Con rồng lam mà Đông Phương Vọng cưỡi càng tỏ ra bồn chồn. Bởi vì trong đám sinh linh không phải người vừa đi ra này, tùy tiện một ai cũng có khí thế khủng bố đủ để nghiền ép nó.



Suy nghĩ kia thoáng qua trong đầu Đông Phương Vọng, sau đó y nói:



- Ta không phải đến để gây sự, ta thực sự muốn quen biết với quýchủ nhân.