Thí Thiên Đao
Chương 2169 : Ra chiến trường thôi!
Ngày đăng: 04:51 19/04/20
Con khỉ còn định nói gì, nhưng bỗng nhiên lại hơi ngừng một chút, giống như đang nghe ai nói chuyện. Sau đó trên mặt nó lập tức lộ vẻ không tình nguyện, nhìn Đông Phương Vọng:
- Ngươi cùng ta vào, con sâu xanh dài dài kia thì thôi.
Cho tới nay lam long vẫn oai phong lẫm liệt vậy mà giờ lại bị người ta gọi là sâu xanh, bụng thì tức giận vô cùng nhưng không dám nổi cơn. Thậm chí còn không dám giương mắt lên.
Đông Phương Vọng cười khổ một cái, gật đầu, trực tiếp thản nhiênđi vào di chỉ cùng con khỉ.
Trên mặt con khỉ tỏ vẻ tán thưởng nhàn nhạt. Dù nói thế nào thì tên loài người này vẫn đủ gan dạ, không kinh sợ đến vậy!
Đổi thành người bình thường nhất định là có đánh chết cũng không dám đi vào di chỉ này.
Rất nhanh, Đông Phương Vọng gặp người thanh niên tóc trắng trong truyền thuyết kia tại một cung điện cổ đổ nát. Hắn đang cầm một bản chép tay, sắc mặt nặng nề ngồi đó mà đọc, hơi thở toàn thân khiến tu vi tổ cảnh như Đông Phương Vọng gặp áp lực rất lớn. Mặc dù chưa đến nỗikhông thở nổi, nhưng khó lòng giữ được trạng thái thong dong tự nhiên.
Bên chân thanh niên tóc trắng có con chó vàng trụi lông nằm sấp, thấy y tiến vào thậm chí còn không buồn nhúc nhích nằm yên đó.
Người lạnh lùng cao ngạo, chó cũng lớn lối như vậy…
Đây chính là ấn tượng đầu tiên mà Đông Phương Vọng dành cho Sở Mặc.
- Tại hạ Đông Phương Vọng…
Mặc dù khó chịu trong lòng, nhưng Đông Phương Vọng vẫn chắptay về phía Sở Mặc một cách tao nhã lễ độ.
Sở Mặc ngồi kia không động đậy, thậm chí còn chẳng ngẩng đầu.
Rốt cuộc Đông Phương Vọng có chút không nén giận nổi nữa, cố nhịn sự buồn bực nói:
- Tại hạ tự hỏi…
Cho dù là Cổ Băng Băng của gia tộc cổ thần, địa vị khi năm xưa khi chưa vào Thương Cổ thành còn kém y rất xa.
Địa vị thân phận như vậy mà bị người ta đối đãi như thế. Hết lần này tới lần khác còn không thể nổi giận được. Cảm giác này quả thực nghẹn đắng, cũng cực không xong.
Trên mặt Đông Phương Thắng cũng tràn đầy vẻ khiếp sợ, nhìn con trai:
- Hắn thực sự nói như vậy sao?
- Đúng, nguyên văn, không sai một chữ.
Đông Phương Vọng thở dài, nhìn cha mình:
- Vì sao ta lại không có tư cách biết rất nhiều chuyện?
Đông Phương Thắng nhìn Đông Phương Vọng, bỗng nhiên thở dài:
- Không phải ngươi không có tư cách biết, mà là tất cả các ngươi… đều không có tư cách biết! Ngoại trừ lão tổ cảnh giới thái thượng cùng với gia chủ mỗi thời đại, dù là người trong đoàn trưởng lão, cũng không có tư cách biết. Có vài việc, nếu biết… thì phải chịu áp lực cực lớn. Không biết mới là phúc!
- Con không rõ. Đông Phương Vọng lắc đầu, nhìn cha mình:
- Hy vọng cha có thể nói cho con nghe.
- Không nói cho được.
Đông Phương Thắng lắc đầu, xua tay một cái nói:
- Ngươi đi xuống trước đi… Ồ, được rồi, trong thời gian này đừng ở lại gia tộc. Trước không phải ngươi nói là muốn đi đánh sinh linh vùng tối sao? Lát ta cho ngươi mười vạn tinh binh, lên chiến trường đi! Tự cẩn thận một chút. Phải nhớ kỹ, thật cẩn thận.