Thí Thiên Đao

Chương 2289 : Cố nhân (2)

Ngày đăng: 04:52 19/04/20


Sở Mặc ẩn trong hư không không nhịn được cười một tiếng, lòng nói: Tuyệt đối sẽ vậy.



Phương Lan mặc dù không thể tái giá gả cho Kim Minh nữa, nhưng nàng ấy tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào trên đời này làm tổnthương gã.



Đáng tiếc những người này cơ bản không tin lời nói của Kim Minh. Dưới cách nhìn nhận của họ, Kim Minh này rõ là đang khoác lác. Những người của Phiêu Diêu Cung làm sao có thể để vào mắt một người chẳng khác gì rác rưởi, người không ra người quỷ không ra quỷ đó?



Lúc này, truyền âm thạch của người Chí Tôn kia đột nhiên vang lên. Gã nhận rồi vẻ mặt cung kính nói:



- Công tử, người đã vây lại rồi, chúng tôi lập tức... dạ? Cái gì? Không được giết? Ngài đích thân đến sao? Được, được, tôi biết, tôi biết rồi! Người Chí Tôn đó cúi mình gật đầu, đóng truyền âm thạch lại, sau đó vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Kim Minh:



- Công tử nhà ta muốn đích thân tới kết thúc mạng chó nhà ngươi!



Sở Mặc thấy vậy thì cảm thấy bi thương. Mới bao lâu? Cảnh giới Chí Tôn ở trong Viêm Hoàng Đại Vực là cao thủ cao cấp nhất, tôn quý nhất. Không phải... cơ bản là chỉ tồn tại trong truyền thuyết thôi.



Bây giờ mới qua ba nghìn năm, số lượng Chí Tôn tăng lên nhiều, nhưng tôn nghiêm của họ cũng chẳng còn nữa.



Rất nhanh một bóng người giống như tia chớp xuất hiện ở đó. Đấy là một Thánh nhân.



Toàn thân đều tản ra khí tức cường đại, tướng mạo cũng được bao chùm trong ánh sáng.



Tuy là Sở Mặc liếc mắt một cái thấy ngay, chỉ có điều những người ở phía dưới lại đều vẻ mặt chấn động, thi lễ với người đó.




Kim Minh yên lặng nhìn nam tử tóc trắng, khóe miệng của gã dần nở nụ cười thản nhiên, tuy là rất nhạt. Nhưng rất ôn hòa. Giống như là gặp được người thân lâu ngày mới gặp lại vậy.



Trong lòng Kim Minh đã có thể xác định một việc. Mặc dù đã qua hơn ba nghìn năm, nhưng hắn ở trong Viêm Hoàng Đại Vực đã trở thành người giống như “thần” vậy nhưng lại không thay đổi gì quá lớn.



Cảm giác này gọi là ấm lòng. Nhiều năm như vậy, Kim Minh rất nhiều lần từ chối ý tốt của bên Phiêu Diêu Cung, thật ra một nguyên nhân cơ bản nhất chính là gã muốn gặp được người, nhưng người đã chẳng còn ở Phiêu Diêu Cung.



Còn Phương Lan, cô gái của những năm tháng trẻ trung nông nổi, ở thời điểm gã khởi tử hoàn sinh, cảm giác khắc cốt ghi tâm thật ra đã trở nên rất nhạt nhòa. Đã nhiều năm như vậy, thay vì nói thích thì không bằng nói rằng một loại tình cảm thủy chung ôm ấp, quanh quẩn trong tim, sẽ nhớ, sẽ mong nhưng tuyệt sẽ không chấp nhất.



Cho nên, đã qua hơn ba nghìn năm, nhưng Kim Minh đã có thể buông bỏ tất cả. Nhưng cho đến một khắc thấy được thanh niên tóc trắng, gã đã thật sự hiểu, gã buông xuống chỉ là tình yêu chứ không phải tất cả cảm tình.



Cho nên, gã cười, đôi mắt đã mấy nghìn năm chẳng rơi lệ dần trở nên ướt át.



- Ca!



Kim Minh không gọi sư phụ, vì đó đã là quá khứ.



Một tiếng “ca” này chứa tình cảm hơn ba nghìn năm của gã, cũng chứa cảm nhận chân thật nhất của gã lúc này. Bên kia, tên tu sĩ Thánh cảnh đến giờ rốt cục thở dài một hơi. Vừa rồi y thật hơi khẩn trương. Thanh niên tóc trắng trên người mặc dù không hề có khí tức gì phát ra, nhưng cũng không có bất kỳ phản ứng nào với uy áp Thánh cảnh của y. Người như thế không phải thần kinh không ổn định thì chính là một cường giả sâu không lường được.



Mới rồi, y hơi ngả về suy đoán sau, chỉ có điều sau khi nghe tiếng “ca” của Kim Minh thì y hoàn toàn yên tâm.