Thí Thiên Đao

Chương 2396 : Khu vực thần bí nhất (1)

Ngày đăng: 04:54 19/04/20


Trong mắt Bốc Hư Dược lộ ra vẻ kiêng dè thật sâu!



Trên gương mặt y cũng lộ ra biểu lộ vô cùng phẫn nộ, lớn tiếng gào thét, nỗ lực truyền đến chỗ sâu trong vực sâu, làm cho cung chủ Thiên Cung cùng Điện chủ Vĩnh Hằng ở phía dưới biết nơi này xảy ra chuyện gì. Nhưng vực sâu này lại yên tĩnh, căn bản không có một điểm động tĩnh.



Trái tim của Bốc Hư Dược càng chìm xuống phía dưới, y biết, sự tình có chút nghiêm trọng.



Y xuất hiện ở chỗ này, tứ cố vô thân, đối mặt với haitồn tại cường đại giết người đứng đầu Vĩnh Hằng.



Sau đó, y làm ra một cái cử động, một đầu đầm về phía dưới vựcsâu.



Keng!



Một thanh cự phủ huyết sắc đột nhiên xuất hiện từ dưới vực sâu. Vẽ ra một đạo vết rách trảm thiên, trực tiếp chém về phía nhục thân của Bốc Hư Dược.



Đồng thời, ở phía khác cũng trảm ra một đạo huyết sắc quang mang, đó là đao của Sở Mặc! Bàn Cổ khai thiên!



Bàn Cổ đao pháp!



Một kích của Vu Hồng cùng Sở Mặc cường thế đến hoàn cảnh.



Bốc Hư Dược gào thét một tiếng, trực tiếp tế ra một mặt lệnh bài cổ xưa.



Lệnh bài kia, tán phát ra khí tức cường đại, ngăn cản đao quang củaSở Mặc.




- Vùng đất Vĩnh Hằng của chúng ta... Đây là thế nào?



- Bình tĩnh trăm triệu năm, thật chẳng lẽ sắp thay đổi sao?



- Yên ả đã qua, một đi không trở lại...



Những chiến sĩ đang chiến đấu trên vùng đất Vĩnh Hằng của ba đại thế lực cùng ngẩng đầu lên nhìn về mưa máu trên bầu trời, giờ phút này bọn họ chính xác là ở bên trên đất của người đứng đầu Vĩnh Hằng, đang liều chết vật lộn cùng những thủ hạ tâm phúc của người đứng đầu Vĩnh Hằng!



Người đứng đầu Vĩnh Hằng chết rồi, lãnh địa vô tận mà y lưu lại làmcho thủ hạ tâm phúc của y điên cuồng. Bởi vì nơi này, là nơi có tinh khí nồng nặc nhất bên trên toàn bộ vùng đất Vĩnh Hằng, một mảnh đất đai có rất nhiều sản vật.



Đây là một chỗ bảo địa mênh mông vô cương, ai cũng muốn có được!



Các tu sĩ của ba đại thế lực giờ phút này đúng là hoàn toàn có chút mờ mịt. Bởi vì bọn họ không biết, lần mưa máu này là lão đại nào chết. Nhưng lại có một luồng hơi lạnh, từ sâu trong nội tâm của bọn họ trựctiếp xuất hiện. Đó là một loại bóng ma tử vong bao phủ từ đầu tới cuối sinh là hàn khí.



Bọn họ chém giết, điên cuồng tranh đoạt như vậy, mục đích có thể không phải là vì cấp cho người làm sính lễ, là muốn đánh chiếm vùng đất này để cho mình cùng hậu thế tới dùng!



Nhưng nếu là chủ ba thế lực lớn cùng người đứng đầu Vĩnh Hằng... đều đã chết? Trong mắt của tất cả mọi người đều lộ ra quang mang mê mang. Bọn họ không phải không nghĩ tới, các đại lão đều đã chết, bọn họ liền có thể xưng vương xưng bá, đồng dạng có thể chiếm lấy mảnh đất vô tận này, đồng dạng có thể ở chỗ này cướp lấy lợi ích khó mà lường được. Nhưng vấn đề là, có thể tồn tại có thể đánh giết chủ ba thế lực lớn cùng người đứng đầu Vĩnh Hằng sẽ sẽ bỏ qua vùng đất Vĩnh Hằng giống bảo địa này sao?



Khẳng định là sẽ không!



Như vậy... Phải làm gì? Phía trên mảnh đất của người đứng đầu Vĩnh Hằng vốn chiến đấu kịch liệt, theo mảnh mưa máu trong nháy mắt liền đình chỉ. Toàn bộ tràng diện hiện ra một loại bình tĩnh quỷ dị, cho dù trong không khí còn tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, nhưng tất cả mọi người đều tự giác lui về phía sau. Trận chiến đấu này còn muốn đánh nữa hay không, phải đánh tới khi nào? Tất cả bọn họ đều nhìn về phía chủ tướng của mình.