Thí Thiên Đao

Chương 2397 : Khu vực thần bí nhất

Ngày đăng: 04:54 19/04/20


Lúc này tất cả những chủ tướng kia trong lòng cũng tràn ngập mờ mịt, nhưng bọn họ đều hạ lệnh thu quân mình. Cho dù nói thế nào, trận chiến đấu này, trước mắt không thể tiếp tục nữa. Chí ít, trước khi chưa xác định được rốt cục là đại lão nào ngã xuống, trận chiến đấu này... Không thể tiếp tục đánh như vậy.



Bọn họ nhất định phải mau chóng xác định được vị vừa ngã xuống rốt cục là ai!



Bất quá, khiến những người này hoàn toàn không có nghĩ tới là, trận huyết vũ thứ hai, trận huyết vũ thứ ba... Không bao lâu sau liền bay xuống từ không trung vùng đất Vĩnh Hằng bay xuống. Trên bầu trời, sinh ra vô cùng vô tận dị tượng bi thương. Bên trong dị tượng lộ ra vô tận khi tức buồn bã mất chí khí, loại khí tức kia thẩm thấu trong lòng của tất cả mọi người. Đó là một trận đại nạn thật sự, là đại nạn vùng đất Vĩnh Hằng, xưa nay chưa từng có. Bất quá cái kia cũng là vùng đất Vĩnh Hằng bắt đầu kỷ nguyên mới!



Cái đạo vực sâu mênh mông kia, Sở Mặc cùng Vu Hồng đứng ở nơi đó, ánh mắt thanh lãnh nhìn lên mưa máu bầu trời.



Sau đó Vu Hồng nói ra:



- Động tĩnh lớn như vậy, hai người bọn họ còn không cảm ứngđược sao?



Sở Mặc nhìn thoáng qua dưới chân vực sâu, khẽ nhíu mày, nói ra:



- E rằng... Đúng là không cảm ứng được.



- Cái kia... Chúng ta liền đi tìm bọn họ đi!



Trên mặt Vu Hồng lộ ra một nụ cười tự tin, nhìn Sở Mặc nói:



- Chủ thượng, giải quyết tất cả phiền phức ở vùng đất Vĩnh Hằng, chúng ta liền có thể đi tìm thứ cần thiết. Thật đang cần là cái gì?



Tất nhiên là tinh thần truyền thừa của Bàn Cổ đại thần, cùng... lệnh Chúa Trời!



- Được!



Sở Mặc gật gật đầu, sau đó thả người nhảy lên, trực tiếp nhảy vào bên trong cái vực sâu vô tận này. Vu Hồng theo sát phía sau, cũng nhảy xuống theo.
Thanh âm này, có điểm giống như là mãnh hổ, còn kèm theo một cỗ gió tanh.



Một cái bóng, bỗng nhiên nhào về phía trước Vu Hồng!



- Súc sinh!



Vu Hồng quát lạnh một tiếng, vung lên búa Bàn Cổ, hung hăng chặt xuống một búa.



Ngao! Một tiếng hét thảm, cái bóng kia trực tiếp bị một búa của Vu Hồng chém thành hai đoạn.



Một mùi máu tươi nồng đậm, trong nháy mắt truyền đến.



- Điều này cũng chẳng có gì đặc biệt...



Vu Hồng đang nói lại thấy Sở Mặc ở bên cạnh chợt quơ đao.



Keng!



Thí Thiên ngâm lên một tiếng trong trẻo.



Sau đó, một con đại xà to bằng thùng nước bị Sở Mặc chặt đứt đầu.



Làm người ta cảm thấy kinh khủng là con đại xà đó há hốc mồm, bên trong hai cái răng nanh to lại bén nhọn đã ngưng tụ ra nọc độc rồi.



Mùi vị mà nọc độc tản ra ngay cả Sở Mặc và Vu Hồng ngửi thấy cũng có cảm giác hoa mắt váng đầu. Hiển nhiên là độc vật kịch độc chân chính.