Thí Thiên Đao

Chương 2429 : Lão nhân

Ngày đăng: 04:54 19/04/20


Sau đó, Sở Mặc thuận tay cho tên vệ binh đang ngã trên mặt đất này một đao.



Vốn dĩ đáng chết, lại thêm vừa rồi muốn ra tay giết hắn, vậy thì lại càng không còn gì để do dự hết.



Tên vệ binh này bị Sở Mặc sờ cổ.



Trong lúc mọi người chưa từ trong rung động tỉnh lại, Sở Mặc đã giết rồi.



Bây giờ, cảnh giới của hắn... Căn bản chưa nói tới là cảnh giới gì, nhưng chiến lực của hắn lại quá kinh khủng. Nhất định là dạng một người đấu vạn người.



Hơn nữa không phải loại dũng sĩ phá núi, mà là như một tia chớp, như một u linh.



Xuất quỷ nhập thần. Thân pháp quá kinh khủng!



Không một tên nào trong những vệ binh của phủ thân vương có thể chạm đến vạt áo của Sở Mặc. Nhưng thương vong của bọn họ lại liên tục gia tăng một cách khó có thể tin được. Trong chớp mắt đã ngã xuống bảy, tám tên. Lại nhìn Sở Mặc, trên người và trên đao không nhiễm một vết máu nào!



Sắc mặt của hắn không lạnh lùng nghiêm nghị, cũng không có dữ tợn. Trên khuôn mặt anh tuấn non nớt chỉ có một loại bình tĩnh khiến người ta rợn tóc gáy, còn có một chút... hờ hững.



Loại hờ hững này cho dù những lão binh đã trải qua hàng trăm cuộc chiến nhìn thấy cũng sẽ có một cảm giác run sợ từ tận thâm tâm.



Bọn họ chưa từng gặp phải người như Sở Mặc, giết nhiều người như vậy mà còn có thể giữ được bình tĩnh. Chẳng những bình tĩnh lại còn hờ hững. Rõ ràng chính là không đem những người kia để trong mắt, không coi chuện này ra gì!



Hắn vẫn là một đứa trẻ mà!



Một thiếu niên mười mấy tuổi!



Làm sao có thể làm được chuyện này?



Cho dù là cao thủ hàng đầu của Đại Hạ là Phương Minh Thông, người đã nhiều lần tắm máu trên chiến trường cũng không bình tĩnh, thong dong được như Sở Mặc.



Chiến đấu giết người, nhiệt huyết trong người luôn sôi trào!



- Lẽ nào thiếu niên này không phải người?



Ngay cả trong lòng những người xung quanh đó cũng không khỏi đều có suy nghĩ như vậy.
- Đây thật là do Sở Mặc công tử làm?



Làm cho gã bất ngờ và cũng không còn gì để nói là, đám người kia không ai nói một câu nào.



Thế là tên Thống lĩnh lại hỏi câu nữa:



- Những người này là do ngươi giết?



Lúc này, ánh mắt của gã trực tiếp đối mặt với Sở Mặc.



Nói thật là, nếu như có thể thì vị thống lĩnh cấm quân này tuyệt đối không muốn đối mặt với Sở Mặc.



Loại cảm giác này, thật sự là quá khó chịu!



Nếu là một đứa trẻ mười mấy tuổi, trong tình huống bình thường mà nhìn thấy một



người tràn đầy uy nghiêm và sát khí như gã, thì sợ rằng không nói được một câu, có thể bị dọa đến mức tè ra quần.



Nhưng mà thiếu niên này dĩ nhiên có thể dùng vẻ mặt bình tĩnh đối mặt với gã. Từ trong ánh mắt thiếu niên đó, gã không tìm được nửa điểm kính ý. Còn sợ hãi thì càng đừng nói làm gì.



- Là ta giết.



Sở Mặc lạnh nhạt nói, sau đó nhìn Thống lĩnh Cấm quân, chuyển trọng tâm câu chuyện:



- Hoàng Thượng phái ngươi tới bảo vệ ta à? Vậy thì chúng ta đi thôi!



- ...



Thống lĩnh Cấm quân mặt đầy hắc tuyến, nói không nên lời. Xem ra là bị Sở Mặc khiến cho nghẹn không nhẹ.



Chính xác. Đúng là Hoàng thượng phái gã đến bảo vệ Sở Mặc thật tốt, đón vào nội cung.



Thế nhưng, hiện trường thế này so với những gì mà Hoàng thượng và bọn họ nghĩ hoàn toàn khác!