Thí Thiên Đao

Chương 2430 : Tiền riêng (1)

Ngày đăng: 04:54 19/04/20


Hơn nữa, thiếu niên này bình tĩnh và thong dong đến mức khiến cho hắn có cảm giác chính mình không có một chút tác dụng nào cả.



Giống như là một người đến thu thập cục diện rối rắm, vội vàng chạy tới giải quyết vấn đề cho Sở Mặc... Tuy rằng lúc đầu cũng là như vậy. Nhưng vấn đề là trường hợp này không phải như thế. Hẳn là gã chiếm thế chủ động chứ!



Nhưng nhìn thìn lại thi thể đầy đất, bỗng chốc thống lĩnh Cấm quân đã hiểu rõ.



Đây không phải là đứa trẻ bình thường, đây là một tiểu yêu nghiệt kinh khủng!



Mà thôi! Thôi đi!



Trong lòng Thống lĩnh Cấm quân thở dài một cái, biết là không thể đối xử với Sở Mặc theo lẽ thường được. Gã gật đầu:



- Được! Chúng ta đi thôi!



Kết quả này khiến cho một đám người ở đó trợn mắt há hốc mồm.



Thủ lĩnh vệ binh của phủ Thân vương nhịn không được kêu to lên:



- Triệu Thống lĩnh, ngươi không thể như thế được! Hắn là hung thủ giết người! Hắn không phải là một đứa trẻ!



Lúc này, Thống lĩnh Cấm quân quay đầu lại cười lạnh một tiếng:



- Ta làm chuyện gì còn chưa cần ngươi dạy. Mang đi!



Nói xong, hắn vung một tay lên, một đám Cấm quân trói năm tên vệ binh phủ Thân vương lại.



Sau đó, Thống lĩnh Cấm quân vẻ mặt khách khí nói với Sở Mặc:
Lại nói, ấn tượng của hắn với vị Hoàng đế Đại Hạ này không thể nói là tốt, nhưng cũng không xấu. Năm đó, một thiếu niên như hắn sao có thể hiểu tâm tư của đế vương. Sau ngẫm lại, lúc đó hào quang của hắn đúng là quá mức cường thịnh.



Đối với Hoàng thượng, công cao chấn chủ là một việc hoàn toàn không thể chịu được, cũng không thể tiếp thu được. Sau đó thay đổi thái độ với hắn cũng chẳng có gì lạ.



- Tham kiến bệ hạ!



Sở Mặc đứng lên, hơi hơi khom lưng với Hoàng thượng, tạm thời đè xuống những ký ức đã đi qua.



Vẻ mặt Hoàng thượng bình tĩnh nhìn Sở Mặc, đánh giá toàn thể vài lần. Lại nói, y cũng không có ấn tượng gì với đứa bé mà Phàn Vô Địch nhặt được. Thậm chí, trước đó y còn không biết là trong Viêm Hoàng thành còn có một thiếu niên như Sở Mặc.



Cũng vì chuyện nữ nhi Thẩm Tinh Tuyết y mới nghe đến tên Sở Mặc. Chuyện xảy ra hôm nay quả thực ngoài ý muốn của y. Chẳng qua, đối với Hoàng thượng, chuyện Sở Mặc làm hôm nay chính là một cái cớ tuyệt vời cho y!



Y đã muốn hung hăng gõ vị đệ đệ ruột thịt kia một phen từ rất lâu rồi.



Những năm gần đây, trong xử lý một số chuyện Hạ Kinh càng ngày càng vô lý. Mặc dù gã vẫn tôn kính vị Hoàng đế ca ca này, nhưng trên thực tế trong lòng Hoàng thượng đã sớm sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt.



Hắn không muốn xảy ra tranh chấp nội bộ giữa huynh đệ, nhưng cần thiết thì vẫn nên gõ.



- Ngươi, không sợ ta?



Hoàng tượng nhìn Sở Mặc, trong mắt cũng không nghiêm khắc. Nhưng một thân khí chất đế vương của hắn lại chậm rãi phát ra.



Nếu đổi lại là một thiếu niên bình thường chỉ sợ lúc này đã sớm hôn mê. Có thể đối mặt với Hoàng thượng mà vẻ mặt còn thản nhiên thì trừ kẻ ngu si ra, cũng chỉ có vị thiếu niên Sở Mặc này thôi.



- Bệ hạ là để vạn dân kính ngưỡng chứ không phải để vạn dân sợ hãi. Đương nhiên, rất nhiều người sợ bệ hạ, nhưng ta lại không sợ!