Thí Thiên Đao

Chương 2451 : Công tử (2)

Ngày đăng: 04:54 19/04/20


Sau đó, Sở Mặc bắt đầu giảng kinh, hắn không có làm cho bất kỳ người nào thất vọng, vừa lên tới, nói... chính là luân hồi!



Lúc này giảng kinh, Sở Mặc ước chừng đã giảng ba năm!



Hắn trong ba năm này trích dẫn kinh điển, thuận miệng nói ra được một câu, là kinh điển thực sự!



Tùy ý ra một ví dụ, đều khiến người khác tỉnh ngộ.



Trong quá trình ba năm nay, có nhiều người đã đột phá ngay tức khắc!



Cũng có nhiều người, đã lĩnh ngộ được loại đạo của chí cao vô thượng này, loại cảm giác này thật sự là quá tuyệt vời!



Thậm chí trong lòng của rất nhiều người đều sinh ra cảm giác: Đã sớm sáng tỏ, nhưng ý niệm đã chết!



Sở Mặc giảng kinh không có những điều thâm sâu, hắn hóa phức tạp thành đơn giản, đem tất cả Đại Đạo phức tạp xóa sạch một loạt.



Cuối cùng, hắn nói với mọi người:



- Đại Đạo vô biên, con đường này không có bờ bến, chỉ cần tâm không mệt mỏi, như vậy vẫn có thể kéo dài con đường này đi về phía trước. Sau đó, đem tất cả mọi thứ của bọn ngươi ghi chép lại thành sách, dùng để tạo phúc đời sau. Ta hy vọng một ngày kia, những đứa trẻ non nớt này, khi vừa mới biết chữ, có thể đọc được những đạo lý này! Có thể lĩnh ngộ được đạo và pháp của chí cao vô thượng.



Lúc này, trong hư không truyền đến một tiếng niệm phật:



- A di đà phật, lời ấy của công tử, đại thiện! “



- Vô Lượng Thiên Tôn, đại thiện!



Một tiếng nói khác vang lên ở bên kia.



Thì ra, lão hòa thượng cùng lão đạo sĩ, cũng ở nơi đây nghe kinh. Bọn họ không giống với người bình thường, sau khi nghe xong kinh của Sở Mặc liền dùng để kiểm chứng tất cả những gì bản thân đã học, loại cảm giác này là loại cảm giác dường như tỉnh ngộ!



Người ở cảnh giới càng cao, sau khi nghe kinh thu hoạch cũng sẽ rất lớn.



Như là Vu Hồng, trước sau khoanh chân ngồi xếp bằng ở giữa không trung, cả người hắn đều tản ra ánh màu vàng.



Búa Bàn Cổ, Sở Mặc lại giao trả cho hắn.




Hắn... có thể lại một lần nữa, trở lại thời thơ ấu!



- Cái này...



Khóe miệng Sở Mặc co giật, hắn có thế nào cũng không nghĩ tới, hắn đối mặt thiên kiếp, tia thiên lôi thứ nhất lại chính là luân hồi!



Đối với loại này, hắn đơn giản là quen việc nên thông thạo!



Trong lòng của hắn đột nhiên nghĩ đến đại thần Bàn Cổ, trong nháy mắt Sở Mặc chợt hiểu ra.



Thần...



Bàn Cổ là thần!



Cho nên, hắn đối với chuyện như vậy, vô cùng có khả năng là có tính biết trước!



Hoặc có lẽ là... đại thần Bàn Cổ, hắn có phải... Cũng từng trải qua loại thiên kiếp này hay không?



Cái ý niệm này xuất hiện ở trong lòng Sở Mặc, không thể xóa tan.



Bởi vì không có ai biết Bàn Cổ rốt cuộc làm sao trở thành thần, cũng không có ai dám tùy ý kết luận. Nói sau khi đại Tổ, vượt qua thiên kiếp là được thành thần.



Thế gian này căn bản không có tiền lệ thành công, không ai dám khắng định điều này.



Nhưng Sở Mặc bây giờ lại nảy ra loại cảm giác này.



Sau khi vượt qua thiên kiếp đại Tổ, rất có thể sẽ tiến vào lĩnh vực của loại thần này!



Đây là suy đoán, nhưng rất gần với sự thật.



Đồng thời, điều này cũng làm cho Sở Mặc cảnh giác. Ngay cả là thần, cũng sẽ bị



người mưu hại, cũng sẽ bị tổn thương.