Thí Thiên Đao

Chương 30 : Chuyện xưa của ma quân (1)​

Ngày đăng: 04:22 19/04/20


Bò dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, không nhịn được mắng:



- Sư phụ, người cái lão quỷ này, dạy cái quyền pháp bỏ đi gì đây chứ!



- Hự...đau chết mất!



- Dạy xong khẩu quyết thì mặc kệ...



- Trên đời này nào có người sư phụ nào dạy không có trách nhiệm như thế chứ!



- Ta mắng người rồi, tính sao đây?



- Người có đi ra đánh ta được không!



Thiếu nữ váy lam ngơ ngác nhìn thiếu niên đứng đó tay chống nạnh mắng người ta ở phía xa xa, cảm giác đầu óc mình cũng không đủ dùng rồi, trên đời này còn có sư đồ kỳ lạ như thế này sao?



- Làm sư phụ chỉ dạy khẩu quyết, sau đó phủi tay rời đi, cái gì cũng mặc kệ.



- Làm đồ đệ, không tôn trọng sư phụ, dám tùy tiện trách móc?



- Nếu như ta mà giống hắn như thế này, khẳng định sớm đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi...



- Không bị đánh chết đã may mắn lắm rồi.



- A? Ta tại sao lại nói như vậy? Ta vậy...lại ở nơi nào?



Thiếu nữ váy lam lại nhíu mày, đau khổ suy tư.



Bên kia Sở Mặc mắng đủ rồi, trong miệng lại lầu bầu cái gì đó, lại vừa đi vừa khoa tay múa chân.



Cứ như vậy, thiếu nữ váy lam đi theo Sở Mặc đằng đẵng 9 ngày, gần như là mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cảnh tượng giống nhau.



Đồng thời nàng cũng thấy được sự kiên trì quật cường của thiếu niên kia.




Đây là những người giỏi trong quân, cùng nhau vây lại, lại xuất hiện thương vong!



Ông cụ là người đầu tiên xông lên!



Mà ông cụ lúc đó, cũng là cường nhân tầng bốn rồi!



Sở Mặc nghe nói con Xích Mục Hàn Băng Mãng, toàn thân là vảy cứng vô cùng, chiến đao sắc bén chém lên người đó, chỉ có thể để lại một vết nhỏ, người luyện võ tầng một tầng hai, căn bản là ngay cả phòng ngự của nó cũng chém không rách.



Con vật kia mà há miệng, có thể phun ra được một lượng hàn khí, chỉ cần dính vào, sẽ bị đông lạnh ngay lập tức.



Sau đó lại dùng cái đuôi cường tráng của mình kéo phăng đi, cả người sẽ chia năm xẻ bảy, vỡ vụn như khối băng.



Vô cùng kinh khủng!



Đến cuối cùng, sau khi con Xích Mục Hàn Băng Mãng bị chém chết, lúc lôi về, cả người trên dưới đã trở thành máu thịt mơ hồ, nhìn không ra chút uy phong nào.



Nhưng sự tàn phá nó tạo thành, lại cho tất cả những người tham gia trận đánh cả đời khó quên.



Sau chuyện đó, Phàn Vô Địch từng nói qua, sau này cho dù là đột phá đến tầng thứ năm, tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Trảm, thấy đến con này, trốn được bao xa thì trốn bao xa!



Mà năm đó thiên tướng Hoàng Cấp tầng ba bị thương nặng, bây giờ đang ở Phàn phủ Viêm Hoàng Thành, thành quản gia của Phàn phủ.



Bởi vì sau khi mất đi một cánh tay, thực lực của hắn chợt hạ xuống, đã không thích hợp ở lại trong quân đội.



Ông cụ lòng áy náy cho nên sắp xếp làm quản gia trong nhà, cũng coi như là có lời giao phó.



Sở Mặc từ lúc hạ sơn đã biết đường về nhà của bản thân không thái bình, nhưng hắn sao lại nghĩ đến, gặp phải con nguyên thú đầu tiên, đúng là Xích Mục Hàn Băng Mãng!



Nhìn trong ánh mắt con trăn lớn trước mặt này tỏa ra những tia sáng yêu dị, Sở Mặc cười lớn nói:



- Ha, mãng huynh, xin chào… Hôm nay thời tiết tốt, ngài cũng ra ngoài thư giãn à? Đăng bởi: longnhi