Thí Thiên Đao

Chương 31 : Chuyện xưa của ma quân (2)​

Ngày đăng: 04:22 19/04/20


Nguyên thú bậc bốn, đã có linh trí nhất định, tuy là chưa cao bao nhiêu, nhưng gần như đều có thể nghe hiểu tiếng người.



Híz-khà zz Hí-zzz!



Lưỡi Xích Mục Hàn Băng Mãng phun ra màu đỏ tươi, con ngươi đỏ thẫm, sát khí bỗng trở nên nồng đậm.



Sở Mặc thầm kêu một tiếng không hay rồi, trực tiếp nhảy sang bên cạnh.



- Hô!



Một hơi hàn khí, từ trong miệng rộng của Xích Mục Hàn Băng Mãng phun ra, dừng lại ở chỗ Sở Mặc đang đứng.



Sau âm thanh xoẹt xẹt xoẹt xẹt qua đi, nhìn cây cỏ tươi tốt vốn dĩ ở đó, đã bịt kín một màu tráng, nháy mắt kết thành băng!



Lúc này vừa lúc có một trận gió thổi qua, những cây cỏ bị đóng băng phát ra tiếng răng rắc nho nhỏ, rơi trên mặt đất, vẫn trong trạng thái đông cứng!



Lúc nãy nếu như Sở Mặc phản ứng hơi chậm một chút, như vậy, giờ thứ bị đông thành băng … chính là hắn!



Sở Mặc cảm giác da đầu mình tê dại, nhìn Xích Mục Hàn Băng Mãng nói:



- Ngươi đùa thật hay sao? Đại gia bèo nước gặp nhau … Hòa bình bên nhau không tốt sao?



Sở Mặc vừa nói, vừa chậm rãi lùi về phía sau.



Xích Mục Hàn Băng Mãng, cũng đã coi hắn thành con mồi, động tác mạnh vô cùng xông vào hắn.



Sở Mặc kêu một tiếng to, xoay người bỏ chạy!



Cái thứ này ông nội hắn cũng không muốn đối mặt, hắn một thằng nhóc vừa mới đột phá Nguyên Quan, có năng lực gì mà đánh chứ?



Dũng khí và nhiệt huyết, cũng là phải xem thời cơ chứ!



Ít nhất lúc này, vẫn chưa tới lúc liều mạng.



Cảnh giới tầng ba Nguyên Quan, chạy tốc độ tất nhiên nhanh, Xích Mục Hàn Băng Mãng mặc dù là nguyên thú trong nước, nhưng ở trên đất bằng, cũng không chậm chút nào!



Gần như là trong chớp mắt, một người một trăn, đã ra khỏi khoảng cách mấy trăm trượng.
- Xem ra … thứ này, cuối cùng vẫn phải sử dụng.



- Điệp, nàng nói rất đúng, nếu là có vướng bận, sẽ mãi mãi không có sự giải thoát chân chính.



Khi nói chuyện, lòng bàn tay của Ma Quân, xuất hiện một bình ngọc trắng, hắn mở nắp bình ra, một mùi thuốc nồng đậm bay ra, xông vào mũi.



- Thất chuyển tiên đan…



- Năm đó nàng vì lấy thứ này, không tiếc lẻn vào Đan Tông, trộm nó đưa cho ta.



- Bởi vì chuyện này, gia tộc của nàng mọi người đều tức giận, để hạ lửa giận của Đan Tông, mấy trưởng lão già chết tiệt, gần như không để ý chút tình cảm đồng tộc nào, tự tay đánh nát thân thể của nàng, hủy hết đạo hạnh…



- Lại nhốt Nguyên Thần của nàng ở luyện thần đài, ngày đêm chịu thần hỏa thiêu đốt.



- Ha ha, bọn họ thật sự là độc ác mà … Vậy cũng ra tay được!



- Người Đan Tông … đều nhìn cũng không thèm nhìn, nói coi như hết, nói nàng trộm đan có tội, nhận được báo ứng như vậy, chuyện này thôi vậy.



- Có thể đám súc sinh kia … vì trong lòng có chút tư niệm, lại trực tiếp ra tay trấn áp nàng!



- Điệp nhi đáng thương của ta …



- Bọn chúng đều đáng chết!



- Ta càng đáng chết hơn!



Góc cạnh trên gương mặt Ma Quân rõ ràng hơn, lộ ra vẻ dữ tợn, trong mắt tràn đầy tự trách và thống khổ.



- Mà ta … lại không làm được gì!



- Cái gì cũng không làm được!



- Người đáng chết là ta!



- Người chịu thần hỏa thiêu đốt … cũng chính là ta mới đúng! Đăng bởi: longnhi