Thí Thiên Đao

Chương 556 : Một đao không thể tin nổi

Ngày đăng: 04:29 19/04/20


- Đồ ngốc mới đứng lại!



Sở Mặc nói lại.



Lạc Anh tức đến sôi máu, giơ tiểu đỉnh đuổi Sở Mặc:



- Rác rưởi... Hôm nay không giết ngươi, Lạc Anh ta thề không làm người!



Trong màn đêm, hai người một đuổi một chạy, nháy mắt biến mất.



Một lúc sau, Đổng Ngữ đã biến mất trở lại nơi này, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ do dự.



Trong lòng nàng đang cân nhắc, vì Sở Mặc mà đắc tội với con trưởng của đại tộc như Lạc Anh có đáng không. Lý trí suy nghĩ thì không đáng, tương đối không đáng!



Tin tưởng là ai cũng chọn giúp Lạc Anh hoặc không giúp, dù sao cũng không ai chọn Sở Mặc.



Đừng nói Sở Mặc chỉ là tiểu tử nghèo, thân phận chưa phải tu sĩ, thấp kém, cho dù hắn xuất thân Thiên giới đại tộc, có được huyết mạch, nhưng nếu vì hắn mà đắc tội Lạc Anh cũng là chuyện không lý trí.



Tuy nhiên trên đời này, cũng không phải tất cả mọi chuyện đều xuất phát từ lợi ích, cũng có chuyện xuất phát từ lý tính.



Trong đầu Đổng Ngữ hồi tưởng lại tàng cây Sở Mặc dựa vào, dùng giọng điệu ưu thương, thản nhiên nói: Ta là một cô nhi, từ nhỏ sống ở một nơi rất nghèo.. hỉ một câu nói đó đã kiến Đổng Ngữ rung động rất lớn.



Nàng không thể nhìn một thiếu niên như vậy bị Lạc Anh tru sát!



Nàng biết mình không ra tay, Sở Mặc sẽ gặp đại nạn gì.



Đó không phải hai tháng không thể ăn không thể động.



Mà là... Hoàn toàn tiêu vong!



- Tỷ tỷ đã nói bảo kê ngươi, không thể nuốt lời!



Sau đó, Đổng Ngữ hung hăng dậm chân, trong mắt hiện vẻ kiên nghị, trực tiếp đuổi theo.



- Tiểu tử, ngươi chạy à? Sao không chạy?



Lạc Anh thở hồng hộc, với thể lực của hắn có thể đi mấy trăm dặm, dưới tình huống lực lượng Tiên Thiên, cũng khá mệt.
Sở Mặc cố hết sức giơ Thí Thiên lên, máu màu tử kim trong thân thể mà cho tới bây giờ hắn cũng không biết một lần nữa nổi lên, và trực tiếp kích hoạt tất cả lực lượng, đồng thời áp lực đè nén Sở Mặc cũng tiêu tan không còn, Sở Mặc nắm Thí Thiên, trực tiếp chém ra Sát sinh đao:



- Con mẹ nó!



Trong trời đêm, trực tiếp tỏa sáng loá mắt.



Nó không phải tia chớp, nhưng tốc độ còn nhanh hơn tia chớp!



Xoát! Chỉ trong nháy mắt đó!



Ngay cả Đổng Ngữ phía xa cũng cảm giác được trong ánh sáng đó ẩn chứa sát khí khó có thể tưởng tượng!



Lấy Sở Mặc làm trung tâm, sức sống trong phạm vi hơn mười dặm nháy mắt biến mất!



Đại thụ nháy mắt khô héo, hoa cỏ hóa thành tro tàn!



Sức sống vô tận bị một đao kia rút cạn.



Đến lúc này, Sở Mặc U Minh Bát Đao, đệ nhị sát sinh từ khuy môn (nhìn trộm) đã tiến dần từng bước, lĩnh ngộ được tinh túy! Ảo ảnh cự thú bị một đao kia phân thành hai... Ầm ầm tiêu tan!



Boong...!



Đồng thau tiểu đỉnh có phong cách cổ xưa phát ra một tiếng vang nhỏ, trực tiếp xuất hiện một vết rạn.



Phốc!



Lạc Anh trực tiếp phun máu, cơ thể lung lay sắp đổ.



Cũng không phải bị cắn trả mà là bị dư ba từ đao của Sở Mặc kéo đi một phần sức sống, trực tiếp bị trọng thương! - Làm sao có thể?



Lạc Anh kinh hãi, một thiếu niên còn chưa tới cảnh giới Trúc Cơ, trong mắt hắn chỉ như rác rưởi kia sao có thể phá vỡ hư thú trong đỉnh của hắn?



Nếu nói đều là Tiên Thiên, đối phương một đao chém tay hắn thì còn có thể nhận, nhưng giờ phút này, Lạc Anh hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thực.



Bởi vì hư thú trong đỉnh, dù chỉ là bóng dáng hư áo nhưng thực lực không kém Nguyên Anh, nếu là dùng cực phẩm Thiên Tinh Thạch thúc dục có thể tiếp cận một kích của luyện thần kỳ!