Thí Thiên Đao

Chương 557 : Khỉ đột trắng khổng lồ

Ngày đăng: 04:29 19/04/20


Làm sao lại bị một tiểu tử Tiên Thiên cảnh giới chém vỡ?



Đao kia có bao nhiêu uy thế? Nghĩ vậy, Lạc Anh thấy lạnh như băng.



Hắn là thiên tài, là thiên tài thiên giới, cũng đã gặp vô số thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm, người chưa hai mươi tuổi đã là Đại La Kim Tiên cũng không phải chưa từng thấy qua.



Nhưng chưa nghe ai ở Tiên Thiên cảnh giới có thể một đao chém tu sĩ Nguyên Anh..



Đây quả thực là gặp quỷ rồi!



Phốc!



Sở Mặc chém ra một đao cũng hư thoát, phun ra một ngụm máu tươi, hai chânmềm nhũn, sắp ngã xuống đất.



Thời khắc mấu chốt, dùng Thí Thiên chống đỡ thân thể mình, nhưng vẫn quỵ một gối ở đó.



Lạc Anh thở phào, lau mồ hôi lạnh quát ầm lên:



- Ta còn tưởng ngươi là yêu quái, nhưng sao ngươi dám chém ra một đao như vậy với ta hả?



Nói xong, Lạc Anh lại lấy ra một khối cực phẩm Thiên Tinh Thạch, do dự một chút vẫn hung tợn dán vào đồng thau tiểu đỉnh.



- Lần này, ta xem ngươi đỡ thế nào!



Thân hình Lạc Anh lúc này cũng lung lay sắp đổ. Y đã bị trọng thương, muốn khôi phục hoàn toàn ít nhất cần một thời gian dài để tĩnh dưỡng. Hiện tại y không những hận mà còn có chút sợ thiếu niên này.



Lời nói của y đã thể hiện rõ điều đó. Y không dám gọi Sở Mặc là rác rưởi hay con kiến hôi nữa.




Một tiếng gào rú đinh tai nhức óc vang lên. Sau đó một con khỉ trắng khổng lồ vọt lên. Rầm một cái nhảy đến chỗ Lạc Anh.



Con khỉ này phải cao đến ngàn trượng. Đôi mắt thị huyết to đùng như hai chiếc đèn lồng đỏ, ánh nhìn sắc bén, loe lóe trong bóng đêm trông rất yêu dị. Vừa lên, chuyện đầu tiên nó làm là đạp một cước lên cái tiểu đỉnh đồng thau của Lạc Anh. Lạc Anh đã có phản ứng, mất hết dũng khí chiến đầu, không thèm để ý đến cái đỉnh mà xoay người bỏ chạy. Mới đầu khỉ đột cũng không chú ý tới y, nhưng y vừa chạy lại khiến nó giận dữ, gầm một tiếng, dùng tay đánh về phía Lạc Anh.



A….



Con quái thú trong cái đỉnh gào thét dữ dội, trực tiếp chống lại một kích của khỉ đột.



Bùm một tiếng, con quái thú bị đánh tan, nhưng khỉ đột cũng bị thương nặng. Nó thét lên đau đớn, cả người run run, miệng phun ra mộtngụm máu tươi. Cái tiểu đỉnh đồng thau lại bay về chỗ của Lạc Anh.



Lạc Anh vừa chạy, vừa lấy ra một thiên tinh thạch cực phẩm cho vào giữa đỉnh, ngay lập tức cảm thấy cả người phấn chấn. Từ người y tỏa ra một cỗ khí thế rất mạnh mẽ.



Trong phút chốc, quy luật của thế giới này không ảnh hưởng được đến y. Trước ranh giới sống chết, y bất ngờ đột phá thành công. Từ Đại Thừa Kỳ cấp cao nhất tăng đến Phi Thăng Kỳ.



Nhưng ngay sau đó, cảnh giới của Lạc Anh lại bị áp chế đến Tiên Thiên. Nhưng chỉ trong một chốc lát đột phá cảnh giới đã giúp thươngthế trên người y gần như khôi phục hoàn toàn.



- Ha ha ha…



Lạc Anh ngửa mặt lên trời cười to. Tiếng cười vui sướng nhưng lại đầy hận ý.



- Không thể ngờ…ta lại có thể đột phá vào lúc nguy hiểm cấp bách thế này. Đôi cẩu nam nữ kia…cứ chờ mà xem.



Lúc nay, người Lạc Anh hận nhất không phải con khỉ đột khổng lồ mà là Sở Mặc và Đổng Ngữ.



Sâu trong nội tâm, y căm thù Đổng Ngữ nhiều hơn. Vì y không dễdàng tha thứ cho kẻ đã phản bội y.