Thí Thiên Đao
Chương 589 : Sứ giả tự tìm chết
Ngày đăng: 04:29 19/04/20
Sau đó, Sở Mặc lại ở ngoài vương thành ba mươi dặm, xây dựng một tòa nghĩa trang.
Có danh tiếng những người đó, tất cả đều chôn quần áo và di vật, dân chúng trong vương thành này cũng xây một mộ bia lớn để tưởng nhớ.
Tu thành rồi, Sở Mặc tự mình tế bái, đồng thời phát lời thề. Tuyệt sẽ không để chuyện này phát sinh lại!
Sau đó không lâu, Vương Đình Chi chủ Liệt Ca mới nhậm chức thảo nguyên, Bảo Liên công chúa và Bàng Trung Nguyên cùng tới. Đến thăm Sở quốc, với kiếpnạn ở Sở quốc biểu thị ai điếu.
Đồng thời, Sở Mặc cũng dùng thân phận Sở Vương công khai đi thảo nguyên Vương đình, tế bái mộ chôn quần áo và di vật Na Y.
Thời gian tới cuối năm, Sở quốc vương thành dù chưa phồn hoa như xưa nhưng cũng coi như khôi phục được một nửa.
Mắt thấy đến ngày tổ chức Tông Môn đại hội, có sứ giả lần nữa bước vào lãnh thổ Sở quốc đưa thư mời.
Tiếp đãi sứ giả là người chống đỡ Phiêu Diêu Cung Diệu Nhất Nương.
Hiện giờ Phiêu Diêu Cung có số đệ tử không nhiều, chỉ có mười mấy người, những người này, phần lớn đều là thanh niên Hứa gia và Phương gia, thiên phú không quá suất sắc, trực tiếp bái nhập vào Phiêu Diêu Cung.
Về phần những đứa nhỏ thiên phú trác tuyệt, người nhà sống chết sống không muốn cho đến nơi đây.
Trận tai bay vạ gió kia, số gia đình liên lụy nhiều không kể xiết.
Mỗi một sinh mạng đều có một gia đình bi thương. Với Sở Mặc mà nói, mỗi một sinh mạng đều là nét bút đỏ! Sổ sách này, một ngày nào đó hắn sẽ tính với hung thủ.
Người làm đệ tử rất ít, cho nên hiện giờ Phiêu Diêu Cung có chút thê lương.
Hơn nữa còn là môn phái thành lập ở thế tục nên càng khiến người ta khinhthường.
Chu Tuấn năm nay hai mươi ba tuổi, một thân thực lực đã đạt đến hoàng cấp tầng sáu, là cao thủ Kim Thạch Chi Cảnh. Môn phái của hắn là chủ Tông Môn đại hội, tên là Tây Hải phái.
- Ngươi không hiểu lời ta nói sao?
Chu Tuấn lạnh lùng nhìn Diệu Nhất Nương, tà hỏa bùng lên:
- Hay là ngươi muốn cùng ta nghỉ ngơi?
Diệu Nhất Nương nhướng máy, cơn tức bị đè nén không hề ít hơn Sở Mặc!
Chỉ vì không muốn ảnh hưởng đến tâm tình của Sở Mặc nên Diệu Nhất Nương luôn tỏ vẻ kiên cường. Nhưng trên thực tế, thương tâm và khổ sở của nàng có ai hay biết?
Cái chết của những người đó, có đồng môn sư tỷ muội, ngay cả mặt mũi cũngchưa gặp đã thiên nhân vĩnh cách. Có ân nhân Hứa Phù Phù, có tỷ muội tương giao Liễu Mai Nhi, lúc biết tin họ chết, Diệu Nhất Nương căn bản không dám tin họ đều đã qua đời.
Từng gương mặt, từng giọng nói vẫn luôn trong tâm trí nàng. Tựa như mới gặp ngày hôm qua.
Nhưng sự thật luôn lạnh giá, ngôi mộ không có thi thể, chỉ có quần áo và di vật đang nhắc nhở Diệu Nhất Nương, những người đó, thật sự sẽ không thể gặp lại nữa!
Sau lưng Sở Mặc, Diệu Nhất Nương đã chảy không biết bao nhiêu nước mắt.
Nhưng mà có ai biết
- Chu sứ giả, mời ngươi tự trọng cho.
Diệu Nhất Nương nhìn nam tử ánh mắt bốc lửa kia, lạnh giọng nói.
Lúc này, cửa bị đẩy ra. Là Tịch Nguyệt trong đội của Hứa Trung Lương theo tới đây, năm đó chỉ là một cô bé được Diệu Nhất Nương tự tay dạy dỗ, giờ đã trở nên duyên dáng yêu kiều.
Thực lực của Tịch Nguyệt không cao, nhưng độ trung thành lại cực cao, nghe thấy động tĩnh liền đẩy cửa tiến vào.