Thí Thiên Đao
Chương 590 : Quá đà
Ngày đăng: 04:29 19/04/20
Chu Tuấn nhìn lại, thấy là thị nữ xinh đẹp khi này thì lộ vẻ tà ác, lạnh lùng nói:
- Không ngờ các ngươi không biết thức thời, thôi để nha hoàn này theo ta cũng được! Tịch Nguyệt căn bản không biết chuyện xảy ra, đôi mắt long lanh nhìn thoáng qua Diệu Nhất Nương.
Diệu Nhất Nương khoát tay:
- Tịch Nguyệt, ngươi ra ngoài trước.
Tịch Nguyệt nao nao.
- Không cần đóng cửa.
Diệu Nhất Nương hít sâu một hơi, lạnh giọng nói.
Chu Tuấn cười lạnh, thầm nghĩ: Không đóng cửa thì sao?
Sau đó hắn nghiêm nghị nhìn Diệu Nhất Nương:
- Thế nào? Sở quốc nhỏ bé, Phiêu Diêu Cung suy tàn lại keo kiệt đến mức này sao? Cả một nha hoàn cũng luyến tiếc?
Diệu Nhất Nương nhìn Chu Tuấn:
- Chu sứ giả.
- Hửm?
Chu Tuấn lạnh lùng, cao ngạo.
- Ngươi quay về đi.
Diệu Nhất Nương nói.
- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!
Chu Tuấn như chó bị dẫm đuôi nhảy dựng lên, gương mặt dữ tợn, nhe răng nhìnDiệu Nhất Nương, ánh mắt như muốn ăn thịt người.
- Ta nói, ngươi trở về đi, thư mời chúng ta đã nhận được, chúng ta sẽ đúng giờ tham gia Tông Môn đại hội.
Diệu Nhất Nương đã khôi phục vẻ bình tĩnh, nhìn Chu Tuấn:
- Nhưng nơi này, không chào đón ngươi.
Tiểu thiếu niên không biết sợ hãi là gì, trong mắt hắn, chưởng môn còn lợi hại hơn tên sứ giả không biết chui ra từ xó nào kia gấp trăm lần!
- Tốt lắm, đi đưa thư cho Sở Vương bệ hạ.
Diệu Nhất Nương xoa đầu chú bé, cười nói hú bé nhận thư rồi chạy rất nhanh.
Nếu như nói Diệu Nhất Nương là thần tượng của bọn họ thì Sở Mặc chính là thần!
Từ một thiếu niên không xu dính túi, chỉ dùng vài năm đã thành người đứng đầu toàn bộ quốc gia Thanh Long đại lục, hơn nữa thực lực xuất thần nhập hóa, cả môn phái cũng không dám trêu chọc!
Lúc này, Tịch Nguyệt bê ra một chiếc ghế cho Diệu Nhất Nương.
Diệu Nhất Nương hài lòng nhìn Tịch Nguyệt:
- Biết điều như vậy, về sau ai cưới được ngươi thì đúng là nhờ tổ tiên tích đức. Tịch Nguyệt đỏ mặt, thẹn thùng nói:
- Nô tì không lấy chồng...
Diệu Nhất Nương lắc đầu cười cười. Mấy tiểu nha đầu, có ai mà không có mộng xuân đâu?
Chu Tuấn không bị vết thương trí mạng hay nghiêm trọng nào. Chỉ có hàm răng bị Diệu Nhất Nương tát một cái rụng hơn phân nửa, chứ tổn thương thân thể cũng không có nghiêm trọng như vậy.
Tuy nhiên hắn vốn nhát gan, còn không bằng một binh lính trải máu sa trường. Thứ hai là cảm thấy mất mặt. Bị một nữ tử xinh đẹp tát rơi răng... Bất luận là nam nhân nào cũng thấy mất mặt ởi vậy mới không có mặt mũi đứng lên.
- Ngươi tên Chu Tuấn phải không?
Đánh người xong, Diệu Nhất Nương cảm thấy sảng khoải, uất ức tích tụ cũng tiêu tan không ít.
- Hừ...
- Còn chưa đủ sao?
Diệu Nhất Nương trừng mắt.
- Đúng...
Chu Tuấn nhe răng nhếch miệng, chủ yếu do răng bị vả rụng. Lúc nói còn vội vàng ngồi dậy nên rú lên thê thảm. Tuy nhiên Chu Tuấn cũng có thể xác định xương cốt của mình chưa vỡ vụn, điều này khiến hắn an tâm hơn, dù hận ý không hề bớt đi.
Ta chỉ đùa giỡn ngươi một chút, ngươi lại dám trực tiếp ra tay với ta. Tiện nhân, ngươi chờ đó cho ta! Hiện tại ta không nói gì, nhưng đợi ta về sư môn sẽ hoàn trả gấp đôi!