Thí Thiên Đao

Chương 6 : Vong ân phụ nghĩa (2)​

Ngày đăng: 04:21 19/04/20


Một lão già bên cạnh Thất trưởng lão gật đầu cười nói:



- Thất trưởng lão quả nhiên công chính nghiêm minh! Thật đáng kính phục!



- Thật ra đứa bé này nhìn qua cũng coi như là tuấn tú, để hắn ở lại làm đồng tử bưng trà rót nước… cũng là có thể!



Thất trưởng lão lắc đầu:



- Trương chấp sự lời ấy sai rồi, Trường Sinh Thiên là thiên hạ thứ nhất đại phái! Đừng nói là một tên đồng tử bưng trà rót nước, cho dù là một gã sai vặt trở lại thế gian cũng có thể là một hào kiệt uy trấn bát phương.



Ta nếu để cho hắn ở lại, sau này hắn trở lại thế gian chẳng khác nào khiến cho Trường Sinh Thiên ra một phế vật…



- Đương nhiên sẽ vấy bẩn thanh danh tích lũy hơn ngàn năm nay của Trường Sinh Thiên, như vậy… Ta chẳng phải sẽ trở thành tội nhân thiên cổ hay sao?



Lão già kia nghe vậy gật gật đầu, bội phục nói:



- Vẫn là Thất trưởng lão ngài suy nghĩ chu đáo, ta đúng là… hơi nông cạn rồi.



Sở Mặc tươi cười đông lại trên mặt, cả người ngây ngẩn, ngơ ngác đứng dưới bậc thềm, nhìn mấy người phía trên đang nói cười vui vẻ với nhau.



Sau đó liền cảm giác được, toàn bộ quảng trường, hàng trăm hàng ngàn ánh mắt, dường như tại giờ phút này đều đổ dồn về phía hắn.



- Ta… ta tư chất bình thường, kinh mạch bế tắc? Hoàn toàn không thích hợp tu luyện?



Hắn lẩm bẩm nói:



- Nhưng ông nội đã nói rằng ta là một thiên tài tu luyện mà…



- Còn dám mạnh miệng!



Thất trưởng lão đứng trên bậc thang, trên cao nhìn xuống nhìn xuống Sở Mặc, vẻ mặt nghiêm khắc quát to:



- Ngươi cho rằng Trường Sinh Thiên là nơi nào? Ngươi cho rằng người ở đây đều là kẻ có mắt không tròng hay sao? Ngươi là thiên tài hay phế vật chẳng nhẽ không phân biệt được? Tuổi còn trẻ, vậy mà dám nói bậy trước mặt mọi người, có thể thấy được phẩm hạnh chẳng ra gì! Ta đều cảm thấy xấu hổ thay cho ông nội của ngươi!




Một lòng một dạ muốn bái nhập Trường Sinh Thiên, kết cục lại nhận được loại đãi ngộ như thế này.



Thiếu niên mười mấy tuổi này, có cảm giác tựa như sắp sụp đổ vậy.



Hắn không kìm nổi lớn tiếng cả giận nói:



- Không phải như thế! Ta không phải phế vật! Không thu nhận thì thôi, các ngươi dựa vào cái gì nhục nhã ta như vậy?



- Aizz…



Thất trưởng lão nhàn nhạt nói:



- Xem ra… nếu ta không cho ngươi chút cơ hội nào, trong lòng ngươi cũng cảm thấy không phục, đúng không?



- Đúng vậy, ta không phục!



Sở Mặc lớn tiếng nói.



Tới tận đây, hắn cũng bất chấp ai là Thất trưởng lão Bát trưởng lão, càng chẳng thèm quan tâm đây có phải là thiên hạ đệ nhất phái Trường Sinh Thiên hay không.



Trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Dựa vào đâu mà các ngươi oan uổng ta như vậy? Dựa vào đâu mà các ngươi dám tùy tiện bêu riếu ta?



Không thu thì không thu, nhưng đổ oan cho ta, miệt thị ta thì không thể được!



- Được, vậy thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội!



Thất trưởng lão thản nhiên nói.



- Thất trưởng lão quả thật quá nhân từ rồi!



- Thất trưởng lão thật đúng là nhân nghĩa! Đăng bởi: longnhi