Thí Thiên Đao

Chương 7 : Ngang nhiên nhục nhã​

Ngày đăng: 04:21 19/04/20


- Loại tiểu tử thối ương ngạnh mạnh miệng này cứ tống cổ đi là được!



- Thất trưởng lão tuy công tư nghiêm minh, nhưng sâu trong tâm khảm cũng là lương thiện, mềm lòng…



- Đây đúng là ngoài cứng trong mềm mà!



Rất nhiều đệ tử Trường Sinh Thiên ở trên quảng trường bàn ra tán vào.



Ánh mắt hướng về phía Thất trưởng lão càng thêm kính nể.



Những lời xì xào đó Sở Mặc đều có nghe thấy, nhưng hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ có điều hai đấm vẫn gắt gao nắm chặt.



Trong mắt ngập trời bất khuất!



Thất trưởng lão nói xong, mắt tùy tiện liếc khắp lượt quảng trường, sau đó chỉ vào một đứa trẻ trong đó nói:



- Chính ngươi đi!



Mọi người thuận thế nhìn theo ánh mắt của Thất trưởng lão, một đứa bé con tám tuổi đang mơ hồ đứng ở đó, nhìn mọi người một cách kì quái.



Rầm!



Toàn bộ bốn phương tám hướng của quảng trường truyền đến một trận cười vang.



Thanh âm của Thất trưởng lão bình tĩnh truyền đến:



- Bé con, người cùng ca ca này đánh một trận đi, nhớ phải nhẹ tay, coi như là luận bàn cùng đồng môn, hiểu không?



Chú bé con bảy tám tuổi kia lập tức gật đầu một cách hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt kia lộ ra vẻ tươi cười ngây ngô, trả lời:



- Vâng ạ!



Nói xong, nhẹ nhàng nhún người nhảy lên.



Khoảng cách xa vài chục trượng không ngờ chú bé con này chỉ nhẹ nhàng chạm mũi chân một lần giữa đường, liền đã tới trước mặt Sở Mặc.



- Được lắm!



Bốn bề lại truyền tới âm thanh trầm trồ khen ngợi.



Chiêu này của cậu bé quả thực cũng rất đẹp, đáng giá nhận được mọi người khen ngợi.



- Ca ca, ngươi chuẩn bị xong chưa?
Mà Sở Mặc lại càng đánh càng vững vàng.



Không cần bất cứ công pháp cao thâm hùng mạnh nào, mỗi chiêu mỗi thức hoàn toàn đơn giản chỉ là nắm đấm của quân nhân trong nhân gian.



Nhưng đây cũng chính là nguyên nhân cốt yếu khiến Sở Mặc hắn càng đánh càng hăng!



Trường quyền của quân nhân là thứ đã trải qua hơn trăm năm, được bao đời binh sĩ sử dụng nghiền ngẫm, lại được hoàn thiện qua vô số trận chiến tranh đẫm máu.



Mặc dù không đẹp như biểu diễn nhưng lại vô cùng thực tế và có tính sát thương cao!



Có vài lần trong nháy mắt, nếu như Sở Mặc là hạng người lòng dạ độc ác, thì đã có thể trực tiếp đánh cho chú bé này trọng thương!



Nhưng hắn không làm thế.



Theo Sở Mặc thấy, cho dù chú bé này có chút gian xảo nhưng dù gì… nó vẫn chỉ là một đứa bé.



Nhưng cứ cho là hắn nghĩ vậy, chú bé kia lại không cho rằng như thế.



Gần như mỗi lần ra chiêu đều vô cùng tàn nhẫn, chỉ toàn nhằm chỗ yếu hại của Sở Mặc mà ra tay.



Điều này làm cho Sở Mặc không ít thì nhiều cũng có chút phiền, tuy rằng nguyên khí của hắn không bằng cậu bé này nhưng so về kinh nghiệm thì hắn hơn hẳn một bậc.



Nhân lúc chú bé con lộ ra sơ hở hắn liền chớp thời cơ đem cậu đánh văng ra.



Lúc này Sở Mặc vẫn có cơ hội đánh trọng thương cậu bé như cũ, nhưng hắn vẫn là thủ hạ lưu tình.



Kỳ thật lúc này ai thắng ai thua đều rõ ràng rồi!



Sở Mặc cũng muốn nói với vị Thất trưởng lão cao cao tại thượng kia một câu:



- Ta đã thắng!



Có thu hắn hay không lúc này tạm thời không cần đề cập đến, nhưng chú bé này quả thật không phải đối thủ của hắn.



Đây cũng là sự thật đanh thép!



Những đệ tử Trường Sinh Thiên trên quảng trường lúc này cũng không thể tin nổi vào mắt mình.



Bọn họ không dám tin đồng môn của mình vậy mà lại thua dưới tay một thiếu niên đến từ nhân gian.



Thế nhưng không phải việc bọn họ có dám tin hay không, chuyện này… đã trở thành sự thực. Đăng bởi: longnhi