Thí Thiên Đao

Chương 8 : Lời thề ở sơn môn (1)​

Ngày đăng: 04:21 19/04/20


Đúng lúc này, Thất trưởng lão đang đứng trên đài cao mặt lạnh như băng, ngón tay khuất dưới ống tay áo nhẹ nhàng bắn ra… một luồng lực đánh thẳng vào trong cơ thể của chú bé kia.



Thân mình chú bé khẽ run lên, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, hét to một tiếng:



- Đi chết đi!



Vù!



Cơ thể nho nhỏ vọt tới gần Sở Mặc như một trận gió.



Lúc này tốc độ mà chú bé thể hiện ra thực sự quá nhanh.



So với biểu hiện lúc trước cứ như hai người hoàn toàn khác!



Sở Mặc vốn dĩ không phản ứng kịp, ngực đã bị trúng một chưởng.



Ầm!



Một tiếng trầm đục vang lên.



Sở Mặc cảm giác đã không thể tự khống chế nổi thân mình.



Bịch, bịch, bịch… lùi về phía sau vài chục bước.



Sau đó, ngã rầm xuống con đường rải đá trên quảng trường!



Bốn phía yên tĩnh một mảnh.



Ngay lúc Thất trưởng lão trong nháy mắt bấm tay bắn ra luồng lực kia, mí mắt vị Ma Quân đang thản nhiên đứng một bên xem kịch vui kia đột nhiên chớp chớp, liếc qua Thất trưởng lão đang đứng trên bậc thang.



Tuy nhiên, cũng gần như trong chớp mắt, Ma Quân liền làm như chưa từng có bất cứ phản ứng gì, mí mắt sụp xuống như sắp ngủ.



Lúc này cả quảng trường vốn đã yên lặng liền bộc phát ra từng trận hoan hô!



- Tiểu sư đệ uy vũ!



- Tiểu sư đệ khí phách!



- Trường Sinh Thiên uy vũ!



- Trường Sinh Thiên khí phách!



Chú bé kia vẫn đứng đó vẻ mặt ngây ngô, cũng không tiếp tục ra tay với Sở Mặc.
Nhưng Sở Mặc... lại cảm thấy rõ ràng.



Nhớ lại bản thân mình trước đây từng ca ngợi khẳng định Trường Sinh Thiên, cảm giác hưng phấn và khát khao khi bái nhập Trường Sinh Thiên, sự kỳ vọng vào cuộc sống tương lại ở Trường Sinh Thiên…



Hắn có cảm giác bừng tỉnh!



Cảm thấy xấu hổ không chịu nổi!



Lửa giận ngút trời!



Không kìm nổi lại phun ra một ngụm máu tươi.



Tuy nhiên tiếp theo đó, hắn tay giơ lên, lau một vết máu ở khóe miệng, nhìn chú bé con, thật lòng nói:



- Tiểu đệ, đệ thật sự lợi hại, ta không phải là đối thủ của ngươi!



Sắc mặt của chú bé con kia, lại đột nhiên biến đổi, trở nên lạnh như băng.



Nhổ một miếng nước bọt trên mặt đất:



- Phì, ai là tiểu đệ của ngươi? Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem chính mình, ngươi xứng đánh đồng với ta sao? Ta đường đường là đệ tử thân truyền của trưởng lão Trường Sinh Thiên...



Chú bé con nói còn chưa dứt lời, sắc mặt Thất trưởng lão trên bậc thang trầm xuống, ho nhẹ một tiếng.



Chú bé con lúc này im miệng, khuông mặt tràn đầy lạnh đạm và cay nghiệt, lộ ra một nụ cười khinh thường, nhìn Sở Mặc:



- Rác rưởi!



Dứt lời, lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Mặc, xoay người đi rồi



Sở Mặc tránh sự nâng đỡ Ma Quân, ôm quyền hướng về phía đám người Thất trưởng lão trên bậc thang:



- Thất trưởng lão trượng nghĩa!



- Thất trưởng lão công bằng chính trực!



- Thất trưởng lão đáy lòng vô tư!



- Thật sự khâm phục!



- Trường Sinh Thiên quả nhiên là đệ nhất thiên hạ đại phái, một đứa trẻ con bảy tám tuổi, tự xưng là đệ tử yếu đuối nhất, cũng mạnh như thế! Đăng bởi: longnhi