Thí Thiên Đao

Chương 625 : Đồng minh

Ngày đăng: 04:30 19/04/20


Còn về bức lam đồ hùng vĩ mà Sở Mặc miêu tả, Vương Thông bọn họ sâu thẳm trong lòng mặc dù không dám tin tưởng, nhưng cũng đều bị dao động, thậm chí trong lòng còn tưởng tượng nếu tương lai thực sựgiống như những gì Sở Mặc nói, vậy thì Phiêu Diêu Cung trên thế gian này sẽ trở thành một nơi kinh khủng đến mức nào?



Còn phái Tây Hải của bọn họ sẽ là môn phái đầu tiên kết giao với Phiêu Diêu Cung Đó chính là quan hệ đồng minh thân thiết nhất!



Đến lúc đó, địa vị của phái Tây Hải chắc chắn cũng sẽ giống như nước lên thì thuyền lên.



Những người có mặt ở đây đều là những thành phần tinh nhuệ nhấtcủa phái Tây Hải, đầu óc không hề kém cỏi.



Cho nên, những người này lập tức hướng lòng mình về phía Sở Mặc. Nhất là việc Sở Mặc với sức mạnh của một người mà có thể ngồi ngang vai ngang vế với tứ đại môn phái, điều này càng khiến cho bọn họ cảm thấy trong lòng sục sôi cảm xúc, cảm thấy kết bạn với một người như vậy quả thực là một việc may mắn nhất trong cuộc đời này.



Mấy ngày sau, bọn họ cuối cùng cũng đến tiền trạm của Quy Khư, một thị trấn nhỏ do tứ đại môn phái tạo dựng lên. Ở đây, mọi người đều bị chặn lại.



- Xin chào các vị, tại hạ là Triệu Khánh, chưởng môn phái Tây Hải. Vị này là cung chủ Phiêu Diêu Cung, cũng là người chiến thắng lần này trong đại hội Tân Nhân Vương do Tông môn tổ chức, Tân Nhân Vương Sở Mặc công tử. Tốc độ của chúng ta so với những người khác có nhanh hơn mấy ngày nên đến đây trước. Kính mong các vị bằng hữu giúp đỡ sắp xếp chỗ nghỉ.



Triệu Khánh khiêm nhường đúng mực, mang phong độ của một chưởng môn đại môn phái.



Tuy nhiên đám người trước mắt lại hoàn toàn không thèm để ý tới cịchưởng môn phái Tây Hải này, ngược lại ánh mắt đều dồn hết vào Sở Mặc.



Ánh mắt đó có chút kinh ngạc, phẫn nộ, xem thường và cả một chút sợ hãi.
Điều này Sở Mặc hiểu rõ trong lòng, hắn cũng không suy nghĩ nhiều.



Trong những ngày chờ đợi đám người phía sau đó, mỗi ngày Sở Mặc và nhóm người Triệu Khánh đều uống trà với Diệu Nhất Nương, ThẩmTinh Tuyết và Hoàng Họa, đàm đạo về các kỹ năng tu luyện. Mỗi ngày đều nhẹ nhàng trôi qua.



Lúc này tâm trạng trong lòng Sở Mặc đã hoàn toàn che giấu đi, ngay cả Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết, Hoàng Họa, những người luôn bên hắn đều không phát giác được. Có những bi thương, tự hắn ghi nhớ là đủ, không cần phải từng giây từng phút ghi rõ trên khuôn mặt, ảnh hưởng tới người khác.



Mười mấy ngày trôi qua, đám người phía sau cuối cùng cũng tới kịp.



Thời gian lúc đầu mọi người xuất phát là như nhau, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Sở Mặc trên con thuyền tuyệt đẹp, dần biến mất trong biển nước mênh mang. Trước lúc lên bờ, rất nhiều người thậm chí trong lòng còn ngập tràn ác ý mong mỏi con thuyền chở đám người Sở Mặc sẽ bị hủy hoại trong cơn lốc biển.



Bởi vì bọn họ cũng từng gặp phải cơn gió lốc kinh khủng cho nên mới hao tổn mất hai chiếc thuyển, bị chết không ít thuyền viên.



Tuy nhiên sau khi thấy đám người Sở Mặc, bọn chúng chỉ có thể chửi thầm trong lòng: “Tai họa sống ngàn năm! “Đúng vậy, Sở Mặc hiện tại trong lòng của nhiều người đã thực sự trở thành một mối họa lớn, một mối nguy hại khiến bọn chúng sợ hãi, nhưng lại không cách nào làm gì được Sở Mặc.



Thật ra không phải tất cả mọi người đều nghĩ vậy, Hoa Tiểu Nha của Nhất Kiếm sau khi gặp gỡ Diệu Nhất Nương, Thẩm Tinh Tuyết và Hoàng Họa, vẻ mặt mừng rỡ chạy lại gần, còn có chút khó chịu trách hờn bọn họ lúc đi tại sao không đem theo nàng ta.



Diệu Nhất Nương bất đắc dĩ cười trừ, Hoa Tiểu Nha hay phụ mẫu Hạ Phong và Hoa Tam Nương của nàng ta, xem ra đều tràn đầy thiện ý, nhưng Nhất Kiếm phía sau bọn họ, ai mà biết được có ý đồ gì? Có những việc không phải những người phía dưới có thể quyết định được, cho dù bọn họ đều là truyền nhân chính có huyết thống thuần khiết nhất trong Nhất Kiếm, có rất nhiều việc bọn họ cũng không làm chủ được. Cho nên, giữa mọi người cũng nên duy trì khoảng cách thì tốt hơn. Nếu không một khi xảy ra việc gì, đôi bên đều khó xử.