Thí Thiên Đao
Chương 626 : Ám dũng (Sóng ngầm)
Ngày đăng: 04:30 19/04/20
Hoa Tiểu Nha đương nhiên hiểu rõ điều này, chi là trong lòng không muốn như vậy. Theo nàng, giao hảo với Sở Mặc tốt hơn nhiều sơ với đánh nhau với hắn, nhưng nàng cũng không có khả năng thay đổi việc này.
Đây là giang hồ. Đám người đến sau có vẻ bình tĩnh nhất, có lẽ là Tần Hiểu.
Sau khi hắn nuốt thứ thần bí kia, thực lực toàn thân bỗng chốc bộc phát, thậm chí có cảm giác như trở thành thiên hạ vô địch!
Cảm giác đó thực sự rất kỳ diệu. Thậm chí còn có chút gây nghiện, muốn nuốt thêm thứ đó lần nữa. Chỉ tiếc là chưởng môn chỉ cho hắn một viên.
- Chính vì không biết thứ đó là gì quả thật hấp dẫn người ta. Tần Hiểu hiện tại không còn tâm trạng nào để ý tới Sở Mặc nữa. Theo hắn, chỉ cần sau khi tiến vào Quy Khư, Sở Mặc ắt không cách nào thoát khỏi bàn tay hắn.
Mọi người đều tới đông đủ cả rồi, thị trấn nhỏ này hoàn toàn do người trong môn phái xây dựng cũng trở nên náo nhiệt chưa từng thấy.
Người đến nhiều, nhiều người không đủ tư cách vào Quy Khư, nhưng cũng theo tới đây. Bọn họ mặc dù không thể vào Quy Khư, nhưng bọn họ lại muốn tận mắt chứng kiến một thịnh hội (hội họp lớn) thật sự. Lý Trúc thiếu chủ của Thiên Ngoại từ xa xa nhìn thấy mấy mỹ nữ xinh đẹp yêu kiều đứng bên Sở Mặc, đôi mắt thoáng vẻ tham lam, thầm nghĩ: “Có bảo vật của vị đại nhân tận tay giao cho ta rồi, đảm bảo ta ở trong Quy Khư có thể đại triển thần uy! Sở Mặc à Sở Mặc, ngươi với ta không thù không oán, nhưng ai kêu ngươi quá huyênh hoang khoác lác? Bên cạnh ngươi lại có nhiều mỹ nhân xinh đẹp như vậy. Đợi ngươi chết rồi, các nàng ta sẽ đều là của ta cả! “
Phụ thân của Lý Trúc là chưởng môn của Thiên Ngoại, đang đứng bên cạnh Lý Trúc, dáng vẻ khổ hạnh, mặc một bộ y phục giản dị, vẻ mặt điềm tĩnh không chút tham sân si. Y nhìn ánh mắt của con trai đang dõi về phía Sở Mặc, liền khẽ dùng truyền âm nói:
- Tiết chế cảm xúc của con, đừng để hắn phát hiện điều gì bất thường! Đây là nhiệm vụ mấu chốt, không phải chỉ mình con muốn giết chết hắn ta.
Lý Trúc gật đầu, truyền âm trả lời:
- Phụ thân yên tâm, hài nhi nhất định không làm người mất mặt.
Nhất Kiếm bên đó, Hoa Tam Nương và Hạ Phong trượng phu cũng cùng mấy vị lão tổ của Nhất Kiếm gặp mặt, bọn họ không hàn huyên quá lâu mà trước tiên là về chỗ ở của mình, tránh mặt những người khác.
Một vị lão tổ trong đó xem ra phải chừng trăm tuổi, dáng người gàyguộc, nếp nhăn vô số chằng chịt trên khuôn mặt giống như những khe rãnh. Lão liếc nhìn Hoa Tam Nương và Hạ Phong hai người họ đầy ẩn ý, truyền âm nói:
Hoa Tam Nương thấy lão tổ có phần kích động, bất đắc dĩ nói:
- Lão tổ, nói thực lòng, vị đại nhân đột nhiên xuất hiện ở tổ địa của chúng ta, mặc dù phô diễn khả năng thân thông quảng đại, nhưng rốt cuộc y cũng khó thoát khỏi Thiên Phạt Chi Nhãn, cuối cùng cũng chết trên đời này rồi. Người đó nói có thể đảm bảo chúng ta tiến vào Linh Giới, thậm chí có thể đưa chúng ta vào Tiên Giới, Thiên Giới. Nhưng những lời người đó nói, thật sự đáng tin không
- Sao lại không đáng tin? Vị đại nhân đó là một tồn tại khó hiểu! Một cái phất tay của người đó đã tiêu diệt cả tòa thành tì mấy trăm vạn người! Khả năng thần thông đó thực sự không thể tin nổi!
Lão tổ nói:
- Trên đời này còn ai có thể làm được điều đó nữa?
Hoa Tam Nương than thở:
- Phải, người đó rất lợi hại, bao gồm cả việc cuối cùng là dám chống lại Thiên Phạt, còn để lại một câu viết bằng máu tươi ở trên trời, nhưng có một điểm này lão tổ có từng nghĩ tới không?
Lão tổ thở dốc nhìn Hòa Tam Nương phu phụ, không nói gì. Hoa Tam Nương bình tĩnh nói:
- Người đó lợi hại vậy, nhưng sao Sở Mặc vẫn còn sống?
Lão tổ đột nhiên sững người, lặng thinh hồi lâu.
Không thể không nói, Hoa Tam Nương hỏi vấn đề này, thật sự rất sắc bén.
Đúng vậy, vị đại nhân đó đáng sợ như thế, hùng mạnh tới nỗi khiến người ta hồn bay phách lạc, một cái phất tay có thể tận diệt cả tòa thành lớn mấy trăm vạn người, nhưng người mà y muốn giết là Sở Mặc lại vẫn sống sờ sờ ra đó Hơn nữa, không chỉ sống tốt mà còn dần dần trở thành tông sư trẻ tuổi của một thế hệ mới.