Thí Thiên Đao
Chương 736 : Hiểu lầm
Ngày đăng: 04:31 19/04/20
Đoàn người gồm Sở Mặc, Tư Đồ Đồ, hoàng kim thỏ đi sau, thằng nhóc trốn trên người Sở Mặc, bắt đầu đến chỗ lối ra.…
Gia Cát Lãng ngồi khoanh chân, như ẩn như hiện ở chỗ lối vào. Mắt gã nhắm chặt, khí tức tỏa ra từ người gã rất hùng mạnh. Khí tức này cảnh cáo những sinh linh khác, không cho chúng tới gần, có dụng ý: cách xa ta một chút.
Gã đột nhiên mở mắt, nhìn cửa vào đao dao động. Trong mắt gã lóe ra một đạo tinh quang, khóe miệng cong lên, cười khẩy nói:
- Đi ra rồi sao.
Gã không buồn sắp xếp thủ đoạn nào. Gã rất tự tin, mặc kệ nữ tử vànam tử kia tuyệt đối không có cảnh giới cao hơn gã.
Lấy cảnh giới của gã ở ngoài này thì không cần e ngại bất cứ ai.
Đúng lúc này, cánh cửa bằng vàng vụt sáng, tự dưng biến mất. Gia Cát Lãng sửng sốt, sử dụng thần thức bao phủ phạm vi mười mấy dặm xung quanh.
Mặc dù gã không biết sự việc ra làm sao nhưng rõ ràng, đối phương cũng khá thông minh. Không ngờ lại muốn thay đổi vị trí lối ra của thế giới ngũ hành chi kim, tránh bị gã chặn giết.- Chắc chắn tiểu nha đầu kia không có năng lực này, nếu không nàng cũng chẳng phải trốn mãi không ra. Không lẽ do nam tử trẻ tuổi kia sao?
Thần trí của Gia Cát Lãng không ngừng khuếch tán, sắc mặt lại âm tình bất định.
Grừm….
Một tiếng giống tiếng bò rống khiến trời long đất lỡ đột nhiên vang lên.
Sau đó, cách chỗ Gia Cát Lãng mấy vạn dặm, có một con trâu xanhdài hơn ngàn trượng bay lên trời cuốn theo sương mù, bước mây xuất hiện, rồi bay vụt tới chỗ Gia Cát Lãng.
Trên đầu nó có hai cái sừng to đùng, cao vút như hai ngọn núi, như ẩn như hiện trong lớp sương mù, trông rất dữ tợn. Hai con mắt như hai hồ máu, đỏ thẫm, lấp lánh ánh sáng.
Gia Cát Lãng không nhịn được kêu lên:
- Long ngưu!
Long ngưu chỉ là một sinh linh hùng mạnh xuất hiện trong Huyễn Thần giới. Nó là sinh linh cao nhất trong khu vực cấm của Huyễn Thầngiới, thực lực khủng bố, đến Đế Chủ cũng không dám xem thường.
Không nghĩ tới chỗ này lại đột nhiên xuất hiện một con Long ngưu thế này. Mặt Gia Cát Lãng cũng tái rồi.
Tên nhóc cũng rất thành thật, không khoác lác nữa.
Tư Đồ Đồ nhìn Sở Mặc, càng hoài nghi, cau mày, muốn nói lại thôi.
Sở Mặc nhìn nàng, lại nhìn động tĩnh phương xa, thản nhiên nói:
- Giờ đã an toàn, ngươi không cần tính kế để ta đối đầu với người kia. Mỗi người đi một ngả đi.
- Ngươi…chờ một chút.
Ánh mắt Tư Đồ Đồ nhìn Sở Mặc có chút quái dị.- Ồ, còn muốn giết ta à.
Sở Mặc tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
- Ờ… không có.
Tư Đồ Đồ thẹn thùng nhìn Sở Mặc nói:
- Ngươi có thể mang ta về Huyễn Thần thành không?
- Ta không về đấy.
Sở Mặc cự tuyệt luôn. Hắn không có hứng đi vào Huyễn Thần thành ở thiên tầng, để bị người khác vây xem.
- Vậy ngươi định đi đâu?Tư Đồ Đồ thất vọng, nhìn Sở Mặc vẫn đang im lặng, môi mấp máy nửa ngày mới lên tiếng:
- Ta xin lỗi, không phải ta cố ý tính kế ngươi đâu.
- Ngươi chỉ muốn bảo vệ mình đúng không?
Sở Mặc nhìn nàng một cái.