Thí Thiên Đao

Chương 816 : Kẻ giấu trong bóng tối (1)

Ngày đăng: 04:32 19/04/20


Cũng may là Vương Vũ còn sót lại vài tia lý trí, không đến nỗi tự cho là bản thân đã vô địch thiên hạ có thể đi tiêu diệt cả Kim Minh rồi.



Tuy nhiên sự đắc ý khi từ người phàm trở thành tu sĩ trong lòngVương Vũ dạt dào tới nỗi không xả ra không được. Vì vậy, gã chợt nhớ tới từng đợt gầm rú vẳng lại từ bên ngoài khi nãy, ánh mắt của Vương Vũ hơi hơi nheo lại, lẩm bẩm nói:



- Phú quý chỉ cầu được trong gian khổ! Ta tin tưởng hôm nay chính là bước ngoặt trong cuộc đời Vương Vũ ta, cho nên... ta phải đi xem xem rốt cuộc bên kia đã xảy ra chuyện gì rồi!



Vương Vũ nói xong liền mặc quần áo, cảm thấy cả người nhẹ như yến. Đi tới cửa hang đẩy văng tảng đá lớn, sau đó xoay người nhảy ra bên ngoài.



Không nhịn nổi thét dài một tiếng!Chênh lệch về tốc độ giữa Tiên Thiên và Trúc Cơ quả thực quá lớn!



Lớn đến nỗi Vương Vũ còn không dám tin là thật!



Khoảng cách bốn năm trăm lý mà mới chỉ chớp mắt... đã tới rồi! Đổi lại là trước kia, gã phải mất tới gấp bốn gấp năm lần thời gian, hơn nữa còn dùng hết sức mới đạt được.



Từ rất xa, Vương Vũ đã thấy trong không trung trên đỉnh một ngọn núi có cánh cửa lớn chìm trong ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ. Mấy trăm người đang dốc sức tấn công cánh cửa này!



- Đây... Đây là chuyện gì?



Vương Vũ chưa từng gặp phải tình huống thế này, thậm chí là chưa từng nghe nói tới. Gã không khỏi mở to hai mắt, hau háu nhìn với vẻ tò mò.



Tuy chẳng hiểu mô tê gì sất, nhưng không có nghĩa là Vương Vũ không đi đoán thử.



- Phía sau cánh cửa kia... nhất định có thứ rất khó lường!



Vương Vũ lập tức cảm thấy vừa lo lắng vừa kích động.



Tuy hiện giờ gã đã trở thành tu sĩ, nhưng mấy trăm người bên kiavậy mà cũng đều là tu sĩ! Cho nên nếu giờ mà gã dám lao qua thì đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết. Cho nên, gã phải đợi, chờ đám người đó đi vào hết mới lại đi vào!
- Nhưng chúng ta phải cố hết sức đến trước những người kia để giành lấy lợi ích lớn nhất cái đã!



- Đúng vậy... di chỉ của Thanh Hư môn trong truyền thuyết mà!



Thanh ca không kìm nổi thở dài một tiếng:



- Năm đó Thanh Hư đạo nhân trong truyền thuyết là kẻ mạnh cỡ nào cơ chứ? Nghe nói năm mươi tuổi đã đạt tới đỉnh cao của NguyênAnh, bước vào kỳ Luyện Thần, phi thăng Tiên giới... để lại một phái Thanh Hư huy hoàng rực rỡ, nhưng trải qua thời gian ba ngàn năm lại bị đệ tử khiến cho lụn bại. Một môn phái từng vinh quang sáng lạn giờ chỉ còn tường đổ vách nát. Nếu không phải món bảo vật bên trong cuối cùng cũng thức tỉnh, có lẽ di tích này... sẽ vẫn còn tiếp tục bị chôn vùi trong quên lãng.



- Món bảo vật đó, thật sự là Chân Hoàng Huyết sao?



Cô gái kia nói với vẻ chờ mong:



- Nghe nói năm đó Thanh Hư đạo nhân cũng là nhờ vào giọt Chân Hoàng Huyết kia mới trở thành thiên tài bậc nhất trong Linh giới thì phải?Thanh ca lắc đầu:



- Thanh Hư đạo nhân cũng không phải đều dựa vào giọt Chân Hoàng Huyết đó mới nổi lên, bởi năm ấy khi y giành được Chân Hoàng Huyết vốn dĩ cũng không dùng được! Giọt máu kia quá nặng, dựa vào năng lực của tu sĩ trong Linh giới chúng ta là không thể nào luyện hóa thành công! Nhưng chắc chắn là y cũng lấy được vô số lợi ích từ chỗ Chân Hoàng Huyết. Đây là điều không thể nghi ngờ.



- Vì sao khi y phi thăng lại không mang theo?



Một gã trai còn trẻ lên tiếng hỏi.



- Không mang đi được! Chân Hoàng Huyết... là một vật của thầnlinh có linh tính chân chính. Cũng không phải ai cũng lấy được.



Dường như Thanh ca biết rất nhiều chuyện, chậm rãi giảng giải:



- Cho dù chúng ta thực sự tìm được giọt Chân Hoàng Huyết kia rồi cũng phải xem xem cơ duyên thế nào. Nhưng mục đích ta tới nơi này, cũng là vì một món binh khí... không được mọi người để mắt đến!