Thí Thiên Đao
Chương 903 : Ngục tối
Ngày đăng: 04:33 19/04/20
Cho nên tới tận khi Sở Mặc đứng trước mặt tên tu sỹ trẻ tuổi họ Chu, hắn vẫn nằm trên giường ngáy khò khò
- He he Không có tâm tư gì thật tốt.
Sở Mặc cười nói một câu.
- Ai?
Tên tu sỹ họ Chu giật mình mở to hai mắt, vẻ mặt kinh hoàng nhìn người lạ mặt đang đứng trước mặt, nếu như vậy mà hắn vẫn chưa tỉnh dậy thì thật chả xứng với danh xưng tu sỹ. Bởi vì cho dù là người thường cũng đều có thể tỉnh lại.
Thấy đối phương lại là một đệ tử ngoại môn, tu sỹ họ Chu đột nhiên vừa kinh ngạc vừa giận giữ:
- Ai cho ngươi vào đây? Ngươi là cái quái gì chứ?
Trước đó Sở Mặc đã phong ấn cả gian phòng, hắn nhìn tên tu sỹ Trúc Cơ họ Chu, thản nhiên nói:
- Không muốn chết thì câm mồm lại!
- Á Ngươi?
Tên tu sỹ họ Chu giận phồng má trợn mắt, mặc dù hắn cũng là một đệ tử ngoại môn, nhưng thân phận địa vị của hắn vô cùng đặc biệt. Nhiều người trong Linh Vận Môn đang đồn thổi, hắn thực ra là con riêng của một vị trưởng lão trong Linh Vận Môn.
Trên thực tế cũng đúng là như vậy, chỉ có điều người có thể xác nhận việc này không nhiều. Nhưng trong lòng hắn đã rất chắc chắn việc đó.Sở Mặc không đợi hắn nói tiếp, lập tức khiến hắn hôn mê.
Sở Mặc cố ý để hắn nhìn thấy mình là vì hành động sau này. Nếu vị Chu công tử này đủ thông minh, tuyệt đối sẽ không nói ra việc ngày hôm nay.
Sau đó Sở Mặc lấy ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng Chu Minh.
Tên Lục Thiên Minh đó là một người hung ác dám làm dám chịu, sao có thể vì đồ đệ của mình mà tự tìm tới cái chết chứ?Tên tu sỹ Kim Đan Điên Phong thậm chí cũng có chút nghi ngờ rằng tên Lục Thiên Minh đó có đúng là ở Linh Vận Môn không? Có khi nào chưởng môn đoán sai rồi không? Trải qua mấy ngày điều tra và loại bỏ, trên là trưởng lão, dưới là tạp dịch, thân phận của tất cả mọi người đều dò xét qua một lượt.
Chớ thấy người của Linh Vận Môn đông, chỉ cần chưởng môn hạ lệnh, hiệu suất công việc không hề kém chút nào.
Đến thân phận của một con chó cũng đều kiểm tra một lượt, nhưng vẫn không có chút tăm tích nào của Lục Thiên Minh!
- Hoặc là chưởng môn đoán sai, hoặc là tên Lục Thiên Minh đó ẩn nấp ở một nơi nào đó, ẩn rất kỹ. Hiện giờ phái ra cả đám cường nhân giữ ở gần lao ngục không chút sinh khí nào đúng là có bệnh mà!
Tên tu sỹ Kim Đan Điên Phong trong lòng thẩm chế giễu, hắn thở dài, bóng hình dần biến mất trong đêm.
Sở Mặc xách hộp cơm, hắn lần theo ánh sáng yếu ớt phát ra từ những viên dạ minh châu được khảm trên hai bức tường tiến vào bên trong.
Đồng thời, Thương Khung Thần Giám trước ngực không ngừng phát ra nhiệt lượng nhắc nhở Sở Mặc, nơi này ẩn giấu một bảo vật không yếu. Trong lòng Sở Mặc ít nhiều cũng hiếu kỳ, theo lý mà nói nếu bảo vật giấu ở đây, Linh Vận Mông nhiều năm như vậy chả lẽ không hề hay biết.
Nhất là trong tình huống linh khí ở đây hoàn toàn khác với nhữngnơi khác, Sở Mặc không tin đối phương không hề phát giác ra điều này.
Lúc này, Sở Mặc lại nhớ ra một việc khác. Trước đây, hắn nghe được từ miệng mấy tên tạp dịch, nghe được khi bọn họ nói tới ngục tối, giọng điệu dường như vô cùng sợ hãi.
Lúc đó Sở Mặc chỉ cho rằng đây là một nhà giam, bên trong nhốt người cho tới chết mà thôi. Bây giờ nghĩ lại, nỗi sợ hãi của những người này hẳn không phải vì điều này, mà vì bản thân cái ngục tối này có vấn đề!
Lẽ nào trong phòng giam được ẩn giấu trong lòng núi còn tồn tại mộthuyền cơ nào đó?
Sở Mặc thầm nghĩ, sau đó tiếp tục tiến vào trong.
Càng vào sâu bên trong, Sở Mặc càng có cảm giác phòng giam này quả là ẩn giấu huyền cơ!