Thí Thiên Đao
Chương 97 : Mất hết nhân tính
Ngày đăng: 04:23 19/04/20
Đáng tiếc, được mệnh danh trên trời dưới đất không gì không biết Kỳ Tiêu Vũ, Kỳ đại tiểu thư lại quên mất một việc.Không lâu trước đây nàng còn điên cuồng mắng tên thiếu niên này trong lòng, nào là đồ đầu heo, đồ ngu ngốc…
Cho dù Sở Mặc có khả năng học tập tốt, có linh tính trời sinh, nhưng trên phương diện tình cảm, hoàn toàn như một tờ giấy trắng không biết gì.
Có thể trực tiếp nói thích một người, đối với Sở Mặc đã được coi là một bước đột phá thần tốc.
Nên hiện tại, Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ, có chút thất lạc. Nhìn thiếu nữ có đôi mắt linh động, trắng đen rõ ràng kia đang giật giật khóemiệng, hắn vẫn không dám hỏi lại: Làm thế nào ngươi mới đáp ứng ta?
Tuy chỉ số tình cảm chỉ là số không, nhưng may chỉ số thông minh không đến nỗi nào. Nhìn Kỳ đại tiểu thư có vẻ đang xấu hổ, trực giác của hắn nói cho hắn: Nếu hắn hỏi câu kia, nàng có thể biến mất lúc nào không biết.
- Ai đó cứu mạng…
- Cứu mạng…
- Cầu xin ngài…Đang lúc người thanh niên và thiếu nữ còn đang tự chìm đắm trong suy nghĩ của mình, từ phương xa truyền đến một tiếng kêu cứu yếu ớt.
Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ đều nghe được lời kêu cứu này, khẽ nhìn nhau.
- Đi xem một chút.
Sở Mặc nắm tay Kỳ Tiêu Vũ, bay về hướng đó.
Từ bụi cỏ ra, theo Sở Mặc chạy như bay, Kỳ Tiêu Vũ cũng không cảm thấy mất tự nhiên.Dường như đã quen được người thiếu niên này cầm tay.
Trời long đất lở, đời đời kiếp ma.
Trên bầu trời tối đen như mực xuất hiện một ngôi sao sáng ở phía mặt trời.
Dị tượng xuất hiện, đại họa huyết mạch.
Trời đất tương hợp, trảm yêu trừ ma.
- Ngôi sao sáng xuất hiện ở phía mặt trời giữa bầu trời tối đen… làchỉ hắn sao?
Từ đầu đến cuối, người đàn ông này không nói được tiếng nào.
Cổ họng phát ra tiếng, nghe giống như đang khóc, lại giống như đang cười. Sau tiếng ô ô, người đó nghẹo đầu, mồm đầy máu tươi, cũng chết ngay tại chỗ.
Sức mạnh của thù hận…thật khủng khiếp.
Sở Mặc vọt đến giữa đám kỵ sĩ, bỗng nhiên thấy trong ngực có một áp lực…khiến hắn muốn phát điên.Keng!
Thí Thiên xuất hiện.
Chỉ dùng một đao đã chém một gã kỵ sĩ mặc khôi giáp thành hai khúc.
Máu tươi tung tóe, đánh cho chết mới thôi.
Lại một đao khác.
Chém đầu tên kỵ sĩ kia xuống.Tên kỵ sĩ này lúc vừa rồi còn đang cầm thương đâm một cô bé khoảng tám tuổi.
Tiểu cô nương kia đã chết, tên kỵ sĩ này lại còn đắc ý cười to.
Trong nháy mắt, đầu của y đã bị chém bay lên cao, tiếng cười của y như vẫn còn quanh quẩn đâu đó, trên cái vùng đất đã bị máu tươi nhuộm hồng này.
- Giết!
Cả người Sở Mặc lộ ra vô vàn sát khí, nhìn hắn như một pho tượng ma thần.Bọn kỵ sĩ vừa rồi còn tùy ý giết người, bị hai người mới đến giết hại đến ngẩn người.
Đến nỗi không còn năng lực suy nghĩ.
- Các ngươi là ai lại dám ngăn cản Vương đình chấp pháp? Không muốn sống nữa sao?
Một gã kỵ sĩ mặc khôi giáp màu bạc, uy phong lẫm lẫm, hét lớn một tiếng.