[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 1825 : Kinh biến Hạo Nguyệt tông (2)

Ngày đăng: 05:41 22/08/19

Truy cứu nguyên nhân, hẳn là có liên quan đến việc hắn là một người lãnh tụ. Ví dụ như Phiêu Diêu Cung, hắn chính là lãnh tụ tinh thần. Khi hắn ở đó, nhưng người trong Phiêu Diêu Cung không thể xuất hiện vấn đề gì quá lớn. Về sau thì sao? Sau này khi càng ngày càng nhiều lão nhân đều rời khỏi Phiêu Diêu Cung, Phiêu Diêu Cung cũng trở nên càng ngày càng lớn mạnh, liên quan đến càng ngày càng nhiều lợi ích thì có xuất hiện phe phái hay không? Có thể cũng xuất hiện chuyện như của Nhị ca Lưu Vân Phong hay không? Điều đó, Sở Mặc không thể cam đoan được. Hắn chỉ có thể cố gắng để người bên cạnh mình càng ngày càng đoàn đết hơn, chỉ có thể để cho những người thân bạn bè của mình nhận được nhiều lợi ích hơn nữa. Về phần nhiều chuyện khác, hắn thật sự hữu tâm vô lực.  - Mọi người sẽ có lúc lực bất tòng tâm, Nhị ca huynh cũng đừng nên trách mình quá nhiều. Ta tin, cho dù huynh gặp phải vấn đề khó khăn như thế nào, ba huynh đệ chúng ta ở cùng nhau nhất định có thể giải quyết.  Sở Mặc nói.  Lưu Vân Phong đáp một tiếng, trong lòng có một dòng nước ấmchảy qua.  Ba người một đường nhanh như chớp đi qua Sân Thí Luyện. Trong lúc đó có hai người xui xẻo khiêu chiến Sở Mặc, vừa đối mặt đã bị Sở Mặc chém rồi.  Cái gọi là khiêu chiến, thật ra chính là tới giết hắn thôi. Đó là quy luật của Sân Thí Luyện, Sở Mặc cũng sẽ không cảm thấy áy náy và vân vân. Lựa chọn đều là do mình, lựa chọn rồi phải tự mình gánh chịu hậu quả.  Ba người điên cuồng chạy đi, hận không thể trực tiếp xé mảnh hưkhông này để nhảy ra ngoài. Rốt cục mấy ngày sau đã tới cửa vào Sân Thí Luyện ở Thiên Cương Đại Vực.  Khi cách cửa vào còn khoảng mấy vạn dặm, bọn Sở Mặc dừng bước, thấy chỗ lối vào có một đám người tụ tập. Thấy ba người họ thì đám người đó lập tức tản ra xung quanh, vây ba người ở giữa.  Sắc mặt của Lưu Vân Phong lúc này đã thay đổi. Nhìn một thanh niên vẫn luôn cúi đầu trong đó thì trầm mặc một chút, sau đó thở dài một tiếng, cuối cùng nhẹ giọng hỏi: - Sư phụ ta, người không sao chứ? Đây là một cái bẫy.  Thậm chí không cần bất cứ kẻ nào giải thích một câu, ba người Sở Mặc đều biết rõ.  Sư huynh kia của Lưu Vân Phong chẳng khác gì là lừa gã tới. Chẳng qua không nghĩ là tới có 3 người thôi. Nhưng nhìn vẻ mặt những người đó, dường như không để ý là 1 hay 3 người tới.  - Tất cả đều là người của Hạo Nguyệt tông?  Sở Mặc hỏi một câu. Lưu Vân Phong sắc mặt âm trầm gật gật đầu.  Lúc này, thanh niên vẫn luôn cúi đầu ngẩng đầu, vẻ mặt vẻ xấu hổ nhìn Lưu Vân Phong, nói: - Sư phụ người. . . người. . .  - Sư phụ làm sao?  Đột nhiên Lưu Vân Phong nóng nảy gầm lên: - Ngươi nói đi!  - Sư phụ. . . Chết rồi.  Thanh niên kia đột nhiên lệ rơi đầy mặt, sau đó giận dữ hét lên vớiLưu Vân Phong: - Cũng tại ngươi! Ngươi gầm gì với ta chứ! Nếu không phải vì ngươi, sư phụ người. . . người làm sao lại bị như vậy?  Thân mình Lưu Vân Phong nghiêng một cái, tay cũng run theo, lẩm bẩm: - Sư phụ. . . Đã chết?  Lúc này, trong đám người đối diện có một người đàn ông trung niên khuôn mặt âm u lạnh lẽo đi ra, lạnh lùng quát: - Lưu Vân Phong, tên phản nghịch nhà ngươi! Còn không mau mau quỳ xuống, ngẩng cổ chờ chết! Ngươi và sư phụ ngươi cấu kết với giặc, mưu đồ vị trí tông chủ Hạo Nguyệt Tông nay âm mưu đã bại lộ. Sư huynh của ngươi hắn lạc đường biết quay đầu, biết sai chịu sửa, chúng ta cho hắn một cơ hội lập công chuộc tội. Ngươi có tư cách gì chỉ trích hắn? Hừ, Lâm Thanh Tú chết cũng không hối cải, đã bị nhốt vào đại lao, chờ xử lý. Lưu Vân Phong, không muốn quá khó nhìn thì nhanh chóng từ bỏ chống cự, bó tay chịu trói!  Lúc này, mấy người bên kia đều mặt lạnh băng, mắt lộ sát khí nhìn Lưu Vân Phong.  Lưu Vân Phong cười đau khổ nói: - Sư huynh sư đệ của ta đâu?  - Bọn họ đều là một đám phản nghịch, đã giết ngay tại chỗ!  Người trung niên lạnh lùng nói: - Bây giờ chỉ còn lại một tên phản nghịch là ngươi bắt về nhận phán xét rồi ngươi cũng khó mà thoát chết! Nhưng Lâm Thanh Tú. . . bởi vì côta tham gia không sâu cho nên tội chết của cô ta có thể miễn. Nhưng cũng sẽ bị đuổi ra khỏi Hạo Nguyệt tông.  Lưu Vân Phong lẩm bẩm: - Nói cách khác, ta phải dùng cái chết của ta để đổi lại Lâm Thanh Tú được sống, phải không?  - Đúng vậy, hơn nữa, Lâm Thanh Tú đã được đầu bếp hói đầu coi trọng rồi, đầu bếp hói đầu thương hại cô ta bị trục xuất ra ngoài sau này sẽ không có nhà để về nên đang chuẩn bị cưới cô ta.  Vẻ mặt người đàn ông trung niên âm hiểm, cười.  - Ngươi nói cái gì?  Lưu Vân Phong như một con sư tử bị chọc giận, trong giây lát ngẩng đầu căm tức nhìn người đàn ông trung niên.  Hạo Nguyệt tông, được xưng là tông môn lớn nhất toàn bộ Thiên Cương Đại Vực, bên trong môn thiên tài vô số kể. Nhưng rất nhiều thiên kiêu không thể không biết cái tên đầu bếp hói đầu được. Không phải bởi vì đầu bếp hói đầu tay nghề làm bếp tốt thế nào, tuy là tay nghề làm bếp của gã thực sự tương đối cao, mà là vì đầu bếp hói đầu quá xấu!  Lẽ ra tu sĩ xấu rất khó có thể xấu đến mức như vậy, bởi vì bọn họ có rất nhiều cách có thể thay đổi dung mạo của mình. Nhưng đầu bếp hóiđầu bởi vì trước kia ăn nhầm một viên Độc đan làm diện mạo của ông ta càng ngày càng xấu, hơn nữa còn là không thể thay đổi được, cũng không có cách nào thay đổi. Loại xấu đó đã xâm nhập vào trong đạo của người đầu bếp. Cho nên cho dù gã bỏ cả nhục thể hiện tại, lần nữa tu luyện một thân thể khác thì cũng vẫn xấu như thế!  Tên đầu bếp hói đầu xấu xí đến mức muốn khóc luôn. Có vài người hơi nhát gan thậm chí sẽ bị diện mạo của gã dọa sợ.  Cho nên đầu bếp hói đầu gần như quanh năm không rời khỏi phòng bếp. Nếu không phải vì rất nhiều nguyên liệu nấu ăn của gã lợi hại, thiếu gã không được thì chỉ e sớm đã bị đuổi khỏi Hạo Nguyệt tông rồi. Bởi vì diện mạo mà trục xuất khỏi sư môn, chỉ e toàn bộ giới tu hành cũng cực kỳ hiếm thấy, nhưng gã lại có thể bị như vậy.  Bây giờ, chấp sự của Hạo Nguyệt tông không ngờ lại muốn gả Lâm Thanh Tú cho đầu bếp hói đầu. Điều này rõ ràng đang trả thù, hơn nữa còn trả thù không chút che dấu.  Lưu Vân Phong ngươi không phải rất lợi hại à? Không phải xếp thứ 10 trên Thiên Bảng, thiên chi kiêu tử đó sao? Chí Tôn trẻ tuổi. . . oai lắm à? Ngay cả con riêng của trưởng lão ngươi nói chém liền chém, ngươi thật là hoành tráng. Ta sẽ gả nữ nhân ngươi yêu mến nhất cho nam nhân xấu xí nhất trên đời này ! Đây là ý nghĩ chân thật của trưởng lão có con đã chết kia.