[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 1826 : Giết sạch bọn chúng!

Ngày đăng: 05:41 22/08/19

Bọn chúng không giết Lâm Thanh Tú chẳng những muốn dùng Lâm Thánh Tú để trói buộc Lưu Vân Phong, mà còn muốn Lưu Vân Phong trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu nhất bị nam nhân xấu xí nhất cưỡi lên người. . .  Tâm địa ác độc này đã tới mức tột đỉnh, có thể thấy được hận ý sâu đậm với Lưu Vân Phong.  - Nếu không, các ngươi sẽ tìm một tội danh, đem sư phụ ta, còn có tất cả đồ đệ của sư phụ ta. . . Lưu Vân Phong chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua sư huynh của gã: - Ngoại trừ tên phản đồ này ra, tất cả đều giết? Sau đó chẳng những muốn dùng mạng của Lưu Thanh Tú để lấy mạng của Lưu Vân Phong ta, còn muốn gả Lâm Thanh Tú cho nam nhân xấu xí nhất để báo thù nàng, cũng trả thù ta. Là thế sao?  Vẻ mặt người trung niên khinh thường: - Sư phụ ngươi là phản nghịch, các người đều là phản nghịch, nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngươi còn muốn nói láo hay sao? Sư huynh của ngươi là hắn lạc đường biết quay đầu, thời khắc mấu chốt tố giác sư phụ của ngươi. Về phần Lâm Thanh Tú thì chẳng có liên quan gì đếnchúng ta cả, là đầu bếp hói đầu muốn làm việc tốt mà thôi.  - Ha ha. . . haha Trong cổ họng Lưu Vân Phong cười ra tiếng vô cùng bi thương, nói: - Nếu ta muốn phản kháng thì. . . Lâm Thanh Tú có phải sẽ chết hay không?  - Ngươi nói thử xem?  Người trung niên âm trầm nói: - Còn nữa, tốt nhất là ngươi nhìn bốn phía ngươi đi, phản kháng? Quả thực là chê cười! Ngươi thật sự nghĩ đứng thứ 10 Thiên bảng là vô địch đấy à? Lưu Vân Phong hơi cười nói: - Vậy ngươi nói xem, nếu Lâm Thanh Tú thà nguyện chết thì sao? Vẫn tình nguyện gả cho đầu bếp hói đầu sao? Nàng là nữ nhân của ta, ta chẳng lẽ không hiểu nàng? Nàng nhất định là tình nguyện chết cũng sẽ không gả cho đầu bếp hói đầu. Cho nên, các ngươi đừng có nằm mơ, bắt ta bó tay chịu trói, trả giá mấy mạng người đi rồi nói sau!  Người đàn ông trung niên lạnh lùng cười: - Biết ngay ngươi sẽ ích kỷ như vậy mà, không để ý đến sự sống chết của người yêu, không liên quan, ta sẽ cho ngươi xem một vật.  Nói xong, gã lấy ra một khối ảnh âm thạch. Sau khi kích hoạt thìkhông trung chiếu ra một bức họa. Trong tấm hình, một mỹ nữ tinh xảo da thị như búp bê, mặt đang đầy nước mắt nói: - Vân Phong, chàng quên ta đi, ta đồng ý gả cho đầu bếp hói đầu. . .  Một câu nói xong thì hình ảnh đột nhiên dừng lại.  Cả người Lưu Vân Phong ngây ra. Dường như gã đã mất đi linh hồn.  Lúc này, Sở Mặc quát nhẹ bên tai gã: - Tỉnh lại!  Lưu Vân Phong khẽ run rẩy, vẻ mặt mờ mịt nhìn Sở Mặc. Sở Mặc nói: - Có phải huynh ngốc hay không hả? Bọn họ nói gì huynh liền tin hay sao? Đám này nhất định đang lừa huynh thôi!  - Ngươi là tên nào vậy? Ngươi nói lừa thì là lừa à? Ngươi hỏi bản thân Lưu Vân Phong xem, người trong tấm hình có phải là Lâm Thanh Tú hay không?  Người đàn ông trung niên âm trầm nhìn Sở Mặc: - Người trẻ tuổi, bớt lo chuyện người khác đi, ít gây phiền toái thôi!  - Con mẹ nhà ông!  Sở Mặc cười lạnh mắng một câu. Người trung niên lập tức giận dữ, vừa muốn bốc hỏa.  Lại bị Sở Mặc cười lạnh đánh gãy: - Chút thủ đoạn đó của các ngươi sao? Tỉnh lại đi là vừa!  Nói xong, Sở Mặc nhìn về phía Lưu Vân Phong: - Nhị ca, huynh suy nghĩ thật kỹ, huynh là người hiểu rõ Lâm Thanh Tú nhất. Nàng sẽ đồng ý gả cho tên đầu bếp hói đầu sao? Chớ nói là tên đầu bếp kia xấu xí, cho dù đó là một thanh niên anh tuấn nhất thiên hạ, nàng sẽ động lòng hay sao?  - Sẽ không, đương nhiên sẽ không, Tú Tú chỉ yêu mình ta thôi!  Vẻ mặt Lưu Vân Phong chắc chắn, sau đó nói:  - Nhưng vì cái gì. . .  - Nhưng vì cái gì sẽ có ảnh âm thạch đúng không?  Sở Mặc cười lạnh.  Lưu Vân Phong gật gật đầu.  Sở Mặc nói: - Sự thông minh bình thường của huynh đâu rồi? Huynh suy nghĩ thật kỹ, vì sao bên trong bản ghi chép của ảnh âm thạch chỉ có một câu ngắn như thế? Nếu ta không đoán sai, Lâm Thanh Tú nàng. . . Lúc này, người trung niên giận tím mặt: - Tiểu súc sinh, ngươi là chó hoang ở đâu xông ra đây giương oai hả? Đi chết đi!  Không ngờ bay thẳng đến ra tay với Sở Mặc!  Tử Đạo bất động thanh sắc, ra tay chính là một chiêu.  Một chưởng bay qua.  Ầm ầm! Trên bầu trời chợt có một tiếng nổ vang ầm ầm! Thân hình người trung niên kia không ngừng lui về phía sau, đồng thời còn phun máu ở mồm.  Trong mắt ông ta bắn ra tia sáng vô cùng hoảng sợ, nhìn về phía Tử Đạo, trong ánh mắt cũng tràn đầy sự sợ hãi: - Ngươi. . . Ngươi là ai?  Tử Đạo cơ bản không để ý tới gã ta, nói với Lưu Vân Phong: - Lão Nhị, lão Tam nói rất đúng, Lâm Thanh Tú nàng hẳn là bị uy hiếp phải gả cho đầu bếp hói đầu để đổi lấy mạng sống của cậu. Tự cậu suy nghĩ cho kỹ, nếu cậu thật sự hiểu nàng. Trong ánh mắt Lưu Vân Phong thoáng hiện lên chút sức sống, lẩm bẩm: - Đúng vậy, nhất định là như vậy, nhất định là như vậy!  Nói xong, nhìn về phía sư huynh phản bội gã, cắn răng hỏi: - Tra Tiểu Kim, từ lúc này, phản đồ như ngươi không còn là sư huynh của ta nữa! Nhưng nể tình chúng ta từng là bạn bè, ngươi nói cho ta biết, có phải như vậy hay không?  Thanh niên kia ngẩng đầu, lẩm bẩm: - Ta. . . Ta không biết. Ta không biết gì cả. Lưu Vân Phong lại lập tức nhẹ nhàng thở ra. Gã làm bạn bè của Tra Tiểu Kim nhiều năm như vậy nên vô cùng hiểu nhau. Từ phản ứng của gã thì Lưu Vân Phong có thể đoán được, Sở Mặc và Tử Đạo nói đúng.  Sở Mặc truyền âm hỏi Lưu Vân Phong: - Giết hết những tên này chứ?  Tử Đạo cũng gần như đồng thời truyền âm qua: - Giết sạch những người này chứ?  Đúng vậy, giết sạch! Sau đó cùng chạy về Thiên Cương Đại Vực, cứu Lâm Thanh Tú.  Đây là quyết định mà Sở Mặc và Tử Đạo quyết định trong nháy mắt.  Lưu Vân Phong vẫn hơi do dự. Hạo Nguyệt tông. . . Nội tình quá sâu, căn cơ quá dày. Ba người họ tuy không yếu nhưng nếu giết đám người ở đây, sau đó lại đánh tới tận cửa thì chắc chắn không chết không ngừng với Hạo Nguyệt tông. Bọn họ bây giờ có ba người, còn không phải đối thủ của Hạo Nguyệt tông như con quái vật lớn này!  Tử Đạo liếc mắt nhìn Sở Mặc, giữa huynh đệ tuy thời gian ở chung không lâu nhưng độ ăn ý cũng khá sâu, lại đều thông minh nên đều hiểuLưu Vân Phong đang do dự cái gì. Chỉ một ánh mắt, Sở Mặc và Tử Đạo đã lao thẳng tới người cách họ gần nhất.  - Chuyện này không liên quan gì đến các ngươi. Đây là chuyện nội bộ của Hạo Nguyệt tông. . .  Tên đàn ông trung niên đã bị Tử Đạo làm chấn động tận trong lòng một câu còn chưa nói xong đã nhìn thấy người vừa mới đánh bay gã xông lên rồi.