[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 2168 : Bí mật cấp cao (2)

Ngày đăng: 05:46 22/08/19

Làm kẻ được lợi, cổ tộc Đông Phương nhất định là có chút áy náy.  Chưa biết chừng, dựa theo tính cách thích kết bạn của Đông Phương Vọng thì lại còn có thể về đề nghị gia tộc trả lại một khoảnh cho người ta. Nhưng việc nào có đơn giản như vậy?  Nếu như người xuất hiện ở nơi đó đơn thuần chỉ là một đời sau của vương tộc họ Sở, thì Đông Phương Thắng cũng sẽ không chút do dự cắt ra một mảng ranh giới lớn, thậm chí còn cung cấp cho họ rất nhiều tài nguyên cùng sản vật! Để họ xây dựng lại gia tộc, cho vương tộc họ Sở xuất hiện lại lần nữa trên thế gian.  Nhưng vấn đề ở chỗ, nếu như người trở về là Sở công tử năm xưa thì sao?  Nếu là hắn thật… thì phải xử lý thế nào? Lại giết hắn lần nữa ư?  Thái thượng có thể không phải gánh chịu nhân quả, vì vậy không sợ việc giết Sở công tử lần nữa. Chỉ là lần này Sở công tử để họ giết dễ dàng như vậy sao?  Đông Phương Thắng chậm rãi đi lại trong phòng. Đầu óc y đang rất hỗn loạn, thậm chí còn không biết có nên báo chuyện đó cho lão tổ thái thượng của gia tộc vào lúc này hay không.  Do dự hồi lâu, Đông Phương Thắng vẫn quyết định quan sát thêm một thời gian hẵng nói. Việc không thể xác định mà tùy tiện báo cho lão tổ chỉ chứng minh y chưa đủ chín chắn thôi.  Thân phận cùng tuổi tác như y mà bị lão tổ đánh giá một câu như vậy thì cũng sẽ không chịu nổi.  . . . . . .  Đông Phương Vọng ngồi trên lưng một con rồng to lớn màu lam.  Con rồng thân dài chừng nghìn trượng, toàn thân tỏa ra hơi thở mãnh liệt. Đây là một sinh linh đại thánh, mặc dù chưa tới tổ cảnh nhưng lực chiến lại không yếu chút nào. Nhất là sự khống chế đối với thuộc tính hàn băng thì dù là tu sĩ chuyên môn tu luyện thuộc tính này cũng chưa chắc đã bằng nó.  Tính tình Đông Phương Vọng rất sảng khoái, thuộc về loại dù có tính toán, cũng không thiếu mưu kế, tuy nhiên lại rất ít khi dùng. Y càng thích kết bạn hơn.  Người của Liên minh Tinh Anh trước kia từng gặp y, nhưng bởi vì y quá nhiều việc, địa vị trong gia tộc đã rất cao, cộng thêm dã tâm của y cũng không lớn tới mức như vậy nên liền từ chối. Nhưng chuyện này cũng không cản trở việc y trở thành bạn của Lạc Hồng Nhạn, Cổ Băng Băng.  Đối với đạo lữ của Lạc Hồng Nhạn là Sở Sở, y cũng không dùng ánh mắt khác thường để đối đãi với nàng như con cháu dòng chính các cổ tộc khác.  Y thực sự bội phục Sở Sở!  Một cô gái, xuất thân thấp hèn… đúng vậy, trong mắt những con cháu cổ tộc, việc tới từ vũ trụ bên dưới chính là tượng trưng cho xuất thân thấp hèn, bần hàn. Nhưng lại có thể gây dựng nên cơ đồ lớn như thế, nắm chắc một liên minh trong lòng bàn tay. Thì đã đủ nói lên năng lực của nàng rồi.  Đông Phương Vọng còn từng mời những cao tầng trong Liên minh Tinh Anh kia nếu rảnh rỗi thì ghé qua cổ tộc Đông Phương chơi.  Lúc này, vương tộc họ Sở xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, với Đông Phương Vọng mà nói, thật sự không đáng bận tâm. Giống như suy nghĩ của cha y là gia chủ Đông Phương Thắng, đối với sự xuất hiện của đám người kia, Đông Phương Vọng cảm thấy phần nhiều là hiếu kỳ.  Rất nhanh, Đông Phương Vọng ngồi trên thân rồng màu lam xuấthiện tại sát biên giới của di chỉ vương tộc họ Sở.  Y không tùy tiện xông vào, mà trực tiếp dùng thần niệm, truyền âm nói: - Tại hạ Đông Phương Vọng của gia tộc Đông Phương, tới thăm!  Lúc này, từ giữa phế tích vương tộc họ Sở có giọng nói không kiên nhẫn truyền ra: - Cái gì mà Đông Phương Vọng với không Vọng? Không biết, không biết! Đi đi đi, đừng tới đây gây phiền!  Đông Phương Vọng ngồi trên thân rồng, lúng túng ra mặt, đồng thời cũng thấy hơi tức giận, nhưng lại cố nhịn nói: - Tại hạ không có ác ý, chỉ là muốn thăm hỏi chủ nhân nơi này một chút… - Chủ nhân nơi này không tiếp khách! Không tiếp khách! Giọng nói mất kiên nhẫn kia tiếp tục vang lên.  Sau đó, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của một cô gái truyền tới: - Chúng ta không có qua lại gì với gia tộc Đông Phương, cũng không muốn trèo cao. Cho nên, mời ngươi trở về đi.  Lúc này trên mặt Đông Phương Vọng rốt cuộc lộ vẻ nghiêm trọng, nhận thấy việc hơi khó giải quyết. Phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của y!  Mặc dù đối phương không lộ ra nhiều địch ý với y, nhưng hiển nhiên cũng không chào đón chuyến viếng thăm này của y. Nhớ lại cách xưnghô ung nhọt lần trước, đột nhiên Đông Phương Vọng cảm thấy có chút oan ức. Y ngồi trên thân rồng màu lam, cau mày nói: - Cho dù năm xưa gia tộc Đông Phương chiếm một ranh giới rộng lớn của vương tộc họ Sở, nhưng gia tộc Đông Phương không chiếm thì người khác cũng sẽ chiếm. Năm xưa vương tộc họ Sở bị hủy diệt trong một đêm, hung thủ cũng không phải gia tộc Đông Phương. Nếu các ngươi thực sự là đời sau của vương tộc họ Sở cũng đừng hận lây gia tộc Đông Phương chúng ta. Lần này tới thăm là muốn kết bạn, xem có thể trợ giúp gì cho các vị hay không. Cách nói như ung nhọt, Vọng…. khó lòng chấp nhận.  Lúc này, một con khỉ vóc dáng thấp bé bất chợt nhảy từ chỗ sâutrong di chỉ ra, vai vác cây gậy vàng chói lọi, tức giận nhìn Đông Phương Vọng mắng nhiếc: - Nói lắm thế? Các ngươi không phải hung thủ thì ai là hung thủ chứ?  Sau đó, lại có thêm càng nhiều sinh linh đi từ sâu trong di chỉ xuất hiện, khí thế ai  nấy đều vô cùng mãnh liệt.  Nhất thời Đông Phương Vọng có chút biến sắc, kinh ngạc nhìn những sinh linh không phải người này. Nghĩ thầm trong lòng: Tình báo sai à, không phải nói tất cả bọn họ mới chỉ khoảng mười mấy người thôi sao? Làm sao lại lên tới hơn một trăm thế này? Hơn nữa, thoạt nhìn aicũng rất không tầm thường. Đây là một thế lực mạnh mẽ đấy!  Nếu đứng trên góc độ toàn bộ gia tộc Đông Phương thì đúng là không sợ bọn họ, nhưng giờ trong gia tộc đang rất vắng vẻ, trên cơ bản đều lên chiến trường đánh sinh linh vùng tối rồi. Thứ hai, cho dù là không có chuyện như sinh linh vùng tối, thì muốn triệt để tiêu diệt thế lực này cũng chẳng dễ dàng gì.  Nhất định gia tộc Đông Phương sẽ trọng thương!  Đây cũng giống việc vì sao đạo tặc Toa Lan có thể tung hoành trong lối đi nhiều năm như vậy, không khác một con nhím, tuy chưa hẳn làmạnh mẽ, nuốt chửng chỉ cần một ngụm, nhưng chung quy vẫn khó tránh bị đâm lỗ chỗ.  Cho nên, cho dù cha y là Đông Phương Thắng thấy thế lực này cũng chưa dám nói đánh là đánh.  Con rồng lam mà Đông Phương Vọng cưỡi càng tỏ ra bồn chồn. Bởi vì trong đám sinh linh không phải người vừa đi ra này, tùy tiện một ai cũng có khí thế khủng bố đủ để nghiền ép nó.  Suy nghĩ kia thoáng qua trong đầu Đông Phương Vọng, sau đó y nói: - Ta không phải đến để gây sự, ta thực sự muốn quen biết với quýchủ nhân.