Thị Tỉnh
Chương 25 :
Ngày đăng: 02:46 20/04/20
Edit: Dờ
Mỗi cảm giác như điện giật truyền lên đỉnh đầu Tần Sấm, khiến mỗi lỗ chân lông như giãn nở ra.
Trước đây anh cùng mấy thằng trong thôn lén lút xem phim cũng chưa từng hồi hộp đến thế, Tần Sấm không biết làm sao, vươn tay ra, "Thu Thu..."
Phản ứng của Tần Sấm khiến Thu Thu vô cùng kinh ngạc, mình có làm gì đâu? Chỉ gọi Tần Sấm một tiếng thôi mà anh đã phản ứng mạnh như vậy.
Ánh mắt lóe lên, tay chân không biết để đâu, không biết bắt đầu thế nào, Tần Sấm vốn tính vô sỉ giờ đây cũng phải căng thẳng thần kinh.
Bầu không khí rất xấu hổ mập mờ, Thu Thu đưa lưng về phía Tần Sấm, ngồi lên giường chậm rãi lau tóc.
Mùa hè mặc áo phông vải cotton dễ hút nước, đặc biệt là sau khi tắm xong, lưng còn ướt nên nước thẩm thấu qua lớp vải, khiến tấm áo trở thành màu trong suốt.
Vải áo dính sát, có thể thế mơ hồ nhìn thấy tấm lưng mỏng của Thu Thu, ngay cả sống lưng cũng như ẩn như hiện.
Tần Sấm căng thẳng là vì vừa rồi nhìn thấy hình ảnh trên điện thoại, hai người đàn ông lực lưỡng quấn vào nhau, trông có vẻ còn đô con hơn cả Tần Sấm.
Hai người dùng một tư thế khó nói đan vào với nhau, hình ảnh đánh sâu vào đầu óc như sóng cuộn triều dâng, xô Tần Sấm ngã lên bờ cát, mắt nổi đom đóm, đầu kêu ong ong.
Cái chỗ đó thực sự có thể... Tần Sấm vô thức vuốt mặt nuốt nước miếng ừng ực, đầu lưỡi mấp máy trong miệng, cảm thấy đắng ngắt khô khốc.
Ánh nhìn của Tần Sấm không quá nóng bỏng nhưng rất chuyên chú, bề ngoài thì Thu Thu vờ lau tóc, nhưng trong lòng đã sớm chuẩn bị tâm lý Tần Sấm sắp bổ nhào lên.
Bởi vì anh chưa từng thành thật, nếu có cơ hội đặt ngay trước mắt, anh sẽ không bỏ lỡ.
Nhưng mà hiện tại Tần Sấm không nhúc nhích, nặng nề hít thở. Dù Thu Thu không quay đầu lại cũng biết anh đang nhìn cậu chằm chằm.
Như một con sói đói yên lặng ẩn núp rình mồi, cảm giác này quá áp lực quá khó chịu. Thậm chí Thu Thu nghĩ, thà rằng Tần Sấm cứ làm luôn đi, cảm giác bị treo ngược chờ hành quyết này không dễ chịu chút nào hết.
Từng cử chỉ của cậu đều rơi vào mắt Tần Sấm. Thu Thu ra vẻ bình tĩnh, đổi tư thế, đạp rơi dép ra rồi ngồi xếp bằng lên giường.
Sự hồi hộp không thể che giấu, ngón chân cậu khẽ cuộn lại níu lấy drap giường.
Đầu Tần Sấm vẫn còn không dứt được hình ảnh hai tên đàn ông lực lưỡng lao vào nhau, vừa sợ vừa phấn khích, vô thức so sánh Thu Thu với bọn họ và với đàn ông bình thường.
Thật ra mà nói, Thu Thu không hề đặc biệt, chả phải ba đầu sáu tay, chỉ là xinh đẹp một chút, thắt lưng nhỏ một chút, chân thon một chút, cánh tay cũng gầy một chút, da thịt trắng nõn như thể không bao giờ cháy nắng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã có da có thịt hơn.
Nghĩ tới đây, Tần Sấm ngứa tay muốn nhéo má cậu, chầm chậm đi về phía Thu Thu.
Thu Thu bị bắt nạt đủ kiểu rồi nằm gục trên giường, không còn sức lực chống lại Tần Sấm.
Tần Sấm thì hay rồi, xuất ra mấy lần, tinh thần sảng khoái dính lấy Thu Thu hôn hít vành tai cậu, thầm thì gọi tên cậu, gọi đến là nổi gai ốc.
"Có đau không Thu Thu?" Tần Sấm xoa xoa thắt lưng gầy nhỏ mỏng manh như thể đụng vào sẽ gãy đôi của Thu Thu, "Nói với lão công một tiếng xem nào."
Thu Thu không hiểu, nhưng đoán được là không phải lời hay ý đẹp gì nên đẩy đầu Tần Sấm ra, xấu hổ tránh đi.
"Xấu hổ rồi?" Tần Sấm dùng râu cọ lên má cậu.
Tần Sấm thật đáng ghét, lúc uống rượu xong rất đáng ghét, khi đùa giỡn cậu cũng vô cùng đáng ghét.
Thu Thu bực chính mình, nhưng không bực nổi với Tần Sấm, trong lòng cũng hơi ấm áp, niềm mong muốn được anh ôm vào lòng đã chiến thắng sự xấu hổ.
Mặt mày đỏ lựng, cậu ôm chầm lấy cổ Tần Sấm, vùi đầu vào đầu vai anh, "Sấm ca."
Tần Sấm thiếu chút nữa gào lên rằng ông trời có mắt, anh vốn là người thẳng tính, không bao giờ muốn nghi ngờ và do dự, cũng không thích che giấu điều gì.
Anh muốn Thu Thu có thể mở lòng làm nũng với anh, cho dù cậu vẫn xấu hổ đỏ mặt nhưng vẫn nhào vào lòng anh một cách nhiệt tình, một Thu Thu như thế khiến Tần Sấm mê đắm đến hồn xiêu phách lạc.
Đã tiếp xúc thân mật, Thu Thu lúc này nhớ tới vấn đề mà A Lan hỏi cậu, sự mờ mịt không rõ ràng trong lòng bắt đầu nứt vỡ ra một tia sáng.
A Lan không thể theo đuổi Tần Sấm, cậu không biết Tần Sấm nghĩ thế nào, nhưng ít nhất với cậu, Tần Sấm là người cậu không thể chia sẻ với ai khác.
Thấy Thu Thu thất thần, Tần Sấm nắm ngón tay cậu, dùng giọng nói kéo cậu về hiện thực, "Trở về chúng ta sẽ mua nhẫn, đeo lên ngón tay em, như vậy em có chạy đằng trời."
Tần Sấm cười cong cả mắt, Thu Thu chờ điện thoại phiên dịch nhưng không biết app đã tắt từ lúc nào, cậu nghe không hiểu.
Tần Sấm xoa ngón áp út của cậu đến nóng lên, Thu Thu lắc lắc cổ tay, năm ngón đan vào tay Tần Sấm.
Đã tiếp xúc thân mật, bầu không khí giữa hai người không còn giống trước kia nữa.
Loại thay đổi này chủ yếu tới từ Thu Thu, khi hai người xem TV ở khách sạn, Thu Thu sẽ chủ động ghé vào người Tần Sấm, thăm dò nằm xuống bên tay anh.
Tần Sấm đắc ý nhướn mày với cậu, Thu Thu cũng cười ngọt ngào với anh, thoải mái dụi vào lồng ngực Tần Sấm.
Vào khoảnh khắc Thu Thu không nhìn thấy, khóe miệng Tần Sấm cong lên. Bé huơu sao nhỏ đã sa vào lưới, cảm giác này thật tuyệt.