Thị Tỉnh
Chương 33 :
Ngày đăng: 02:46 20/04/20
Edit: Dờ
Cảnh sát và Hồ Nã một trái một phải kéo tay Thu Thu, Thu Thu chạy được ra ngoài thì y như con báo nhỏ, bị giữ tay vẫn có thể nâng chân đá người.
"Anh nhìn đi, đầu óc nó có vấn đề..." Hồ Nã cười ha ha, muốn nhanh chóng nhét Thu Thu về xe, ai ngờ tay chợt cảm thấy đau nhói, Thu Thu cắn mạnh lên tay gã khiến gã rống lên, "Buông ra! Con mẹ mày buông ra cho tao!"
Di động còn đang mở, Tần Sấm nghe thấy giọng một gã đàn ông thô lỗ gào rống, không rõ tình huống bên Thu Thu là thế nào, anh lớn tiếng gọi, "Thu Thu!"
Nghe thấy giọng Tần Sấm, Thu Thu càng cảm thấy chua xót, tay liên tục giãy ra, run rẩy nức nở gọi anh, "Sấm ca! Sấm ca!"
Nghe thấy tiếng trong điện thoại, thêm vào việc trong xe có giấu người, cảnh sát giao thông chưa rõ tình huống, đồng chí cảnh sát ở bên kia đường thấy vậy thì chạy qua.
Người ở trong xe có vấn đề về thần kinh hay không, cảnh sát chưa rõ, nhưng bọn họ có thể chắc chắn rằng người này rất sợ hãi, nhìn thấy ai cũng cảnh giác đề phòng, còn có giọng nói của một người đàn ông liên tục phát ra từ chiếc di động trên ngực.
"Chuyện gì vậy?" Đồng chí cảnh sát kia hỏi, vài người đều chạy qua đây vây quanh Thu Thu.
Khoảng thời gian chấp hành nhiệm vụ này xuất hiện nhiều vụ lớn nhỏ, cảnh sát rất nhạy, bọn họ cảm thấy Hồ Nã có vấn đề, nghiêm giọng nói: "Anh buông cậu ấy ra trước đã."
Trái phải đều bị vây không chạy được, Hồ Nã tiến thoái lưỡng nan, chần chừ buông Thu Thu ra, mấy lần liếc nhìn xe định chớp thời cơ chạy trốn nhưng đều bị ánh mắt lạnh lùng của cảnh sát khiến cho sợ hãi không dám làm gì.
Di động vẫn phát ra âm thanh, cảnh sát chậm rãi nói chuyện với Thu Thu, "Cô đừng sợ, cô có quen người này không?"
So với Hồ Nã, những người xa lạ mặc đồng phục này khiến cậu cảm thấy an toàn hơn. Nhưng hỏi cũng bằng không, Thu Thu không hiểu, cậu nắm chỗ cổ tay bị siết đỏ, liên tiếp lắc đầu.
Phản ứng như vậy khiến cảnh sát chắc chắn về suy đoán của mình, có lẽ là một vụ mua bán người. Giao tiếp khó khăn, cảnh sát chỉ di động của Thu Thu, chậm rãi nói từng tiếng, "Ai đang gọi điện thoại cho cô?" Sau đó làm động tác nghe điện thoại, "Tôi có thể nghe không?"
Thu Thu cảnh giác nhìn, cậu chưa rõ ý của đối phương là gì, uể oải lùi về phía sau, nghẹn ngào nói: "Sấm ca... uh..."
"Thu Thu!" Tần Sấm gấp đến độ toát mồ hôi, từ đầu chí cuối Thu Thu chỉ khóc gọi Sấm ca, căn bản không biết cậu xảy ra chuyện gì, "Có người ở đó không? Có thể nghe điện thoại không?"
Theo lý mà nói, đối tượng bị mua bán chủ yếu là phụ nữ, đa số bán cho người mua về làm vợ. Thu Thu cột tóc đuôi ngựa, nhìn thoáng qua không giống con trai.
"Lúc trước trên đường về Trùng Khánh thì em ấy lén trốn ra, tôi nhặt được." Nhặt được một người sống sờ sờ, nghe quả thực buồn cười, huống hồ quan hệ giữa hai người nhìn thế nào cũng thấy mập mờ.
Tần Sấm ngừng một chút, "Đúng là lúc trước em ấy bị bán qua đây..."
Cảnh sát không tỏ rõ ý kiến, bảo Tần Sấm vào phòng thẩm vấn, chỉ Hồ Nã đang lấm lét ngồi trong đó, "Anh biết người này không?"
Hiển nhiên, sau khi nhìn thấy Hồ Nã thì Tần Sấm lồng lộn lên, muốn đi lên tẩn gã một trận. Cảnh sát quát anh lại, "Anh đừng làm bừa! Đây là đồn Công an!"
Thu Thu tựa vào đầu vai anh khóc nấc, Tần Sấm vỗ vỗ lưng cậu, "Có quen, lúc trước thấy gã định kéo Thu Thu đi."
Hồ Nã vốn ngậm miệng không chịu khai, giờ thấy Tần Sấm nói thì bắt đầu cuống, "Tôi... Tôi còn chưa bắt đi được..."
Cảnh sát mặc kệ Hồ Nã nói nhảm, "Vừa rồi hỏi thì sống chết không khai. Bảo Tiểu Lý vào lấy lời khai đi, đồng lõa, người mua, phải hỏi rõ ràng bằng hết."
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Tần Sấm biết việc này vẫn chưa xong được, nhưng anh vẫn ôm chút hy vọng hỏi: "Tôi dẫn em ấy đi được chưa?"
"Dẫn đi?" Cảnh sát gõ bàn, "Cậu ta không có giấy thông hành biên giới, giấy thông hành nhập xuất cảnh cơ bản cũng không có, không có bất cứ thứ gì để chứng minh thân phận, anh muốn dẫn cậu ta đi đâu?"
Mua bán giao dịch ở vùng biên giới giữa hai quốc gia diễn ra thường xuyên, nếu không kiểm tra khắt khe, không có giấy tờ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng một khi đã liên quan đến vấn đề buôn bán người, cảnh sát sẽ không dễ dàng thả đi.
Tần Sấm buồn bực nói: "Vậy em ấy không thể ở lại Mường La? Phải quay về Lào?"
Ai tinh mắt đều có thể nhìn ra quan hệ của hai người, cảnh sát sao có thể không biết Tần Sấm nghĩ gì, "Có thể ở lại, nhưng ban ngày qua đây làm việc, tối phải về Lào, không thì phải bổ sung giấy tờ. Vả lại sự tình chưa giải quyết rõ ràng, cậu ta phải ở lại đồn."
Nói xong lại chỉ Tần Sấm, "Còn anh, khoảng thời gian này không được phép rời khỏi Tây Song Bản Nạp, lời khai vừa rồi của anh còn cần kiểm chứng lại."