Thị Tỉnh

Chương 34 :

Ngày đăng: 02:46 20/04/20


Edit: Dờ



Hồ Nã rốt cuộc cũng chịu khai, từ lúc bắt đầu vụ mua bán người, Thu Thu là mua từ tay ai, vì sao chạy rồi lại gặp nhau, có phải còn người mua khác hay không.... Cho tới khi hỏi ra tên Lý Thuận, cảnh sát ra ngoài xác nhận với Tần Sấm một lần nữa.



Không thể mang Thu Thu đi, Tần Sấm cũng không tùy tiện đi được. Anh ngồi ở ghế chờ ôm Thu Thu, cậu quay đầu khó hiểu nhìn anh như là đang thúc giục anh mau dẫn cậu đi về.



Tần Sấm vỗ lưng cậu, không địch giải thích, "Bé ngoan, đói bụng không?"



Viên cảnh sát ngồi một bên uống trà suýt thì sặc nước, vẻ mặt kỳ quái nhìn hai người.



Thông qua phiên dịch, Thu Thu mệt mỏi lắc đầu. Môi cậu khô nứt, liền dùng lưỡi liếm, cả người tựa vào Tần Sấm, rất ỷ lại anh như một chú mèo nhỏ không muốn rời xa chủ nhân.



Ghi giấy tờ xong, cảnh sát đi ra tìm Tần Sấm vừa lúc thấy cảnh hai người dính lấy nhau, anh ta liếc mắt nhìn đồng nghiệp, đồng nghiệp cũng quăng lại một ánh mắt chế nhạo.



"Tần Sấm." Cảnh sát gọi, "Qua bên này lấy lời khai."



Tần Sấm để Thu Thu ngồi trên ghế, nói: "Anh quay lại ngay, cứ ở đây đợi là được." Thu Thu không yên lòng kéo áo anh, miệng rầm rì.



"Không sao, ngoan." Tần Sấm trùm tay lên tay cậu, "Anh sẽ quay lại ngay."



Cảnh sát nhíu mày, gõ nhẹ lên tường thúc giục. Thu Thu dùng dằng không chịu buông Tần Sấm ra, nước mắt lưng tròng nhìn anh đi vào phòng.



Tần Sấm thuật lại đơn giản anh và Thu Thu gặp nhau như thế nào, cảnh sát vừa ghi chép vừa hỏi: "Anh có quen Lý Thuận không?"




Tần Sấm từ chối trả lời, A Lan hỏi tiếp: "Sao lại bị trục xuất?" Theo lý thuyết mà nói, khắp nơi bên này đều có người Việt Nam hoặc Lào sang sinh sống làm ăn, cảnh sát sẽ không kiểm tra từng người một.



Kể chuyện Lý Thuận và Hồ Nã cho A Lan nghe, nhắc tới Lý Thuận, Tần Sấm càng nghĩ càng giận, bàn tay siết chặt kêu kèn kẹt.



A Lan khoanh tay trước ngực, cười: "Thực ra nếu muốn trút giận ấy mà, nói cho vợ Lý Thuận là được." Đúng là như vậy, theo như tính nết của vợ Lý Thuận, một khi biết chuyện sẽ làm ầm lên long trời lở đất. A Lan nói: "Nhưng trước đó cứ tìm chỗ vắng người rồi tẩn hắn một trận đã."



Tần Sấm sửng sốt. Lúc trước bị cảnh sát hù dọa, lại một lòng lo lắng cho Thu Thu nên không nghĩ tới, nay được A Lan nhắc nhở mới sực tỉnh ra.



"Em có thể cùng anh qua Lào. Anh không biết tiếng, em có thể giúp anh nói chuyện." A Lan vẫn cứ vậy, bả vai lồ lộ vô tình cố ý đụng lên người Tần Sấm, "Em giúp anh rồi, anh có cân nhắc đến em một chút không?"



Tiếng cảm ơn nghẹn trong miệng, Tần Sấm không biết đáp gì, cũng không dám đồng ý với sự giúp đỡ của A Lan. A Lan thấy mặt anh cứng đờ thì phì cười: "Trêu anh thôi." Như trút được gánh nặng, cô nhún vai, "May mà anh không có ý đó với em, nếu theo anh về Trùng Khánh thật, em tiếc cái gara của em bên này lắm."



A Lan giậm giậm mũi giày cao gót, "Em tới tìm anh là muốn anh giúp một chuyện, người này..." A Lan chỉ thanh niên bên cạnh, lúc này Tần Sấm mới chú ý đến người đó.



A Lan nói: "Em định để cậu ấy chạy xe tải nên muốn tới thỉnh giáo anh. Em giúp anh rồi, anh có thể giúp lại em không?"



Thanh niên kia có vóc dáng ngang với Tần Sấm, im lặng đứng cạnh A Lan, tới khi Tần Sấm nhìn qua thì mới ngơ ngác gật gật đầu.



"Cậu ta..." Tần Sấm muốn hỏi quan hệ của cậu ta và A Lan, ngẫm nghĩ một lát lại không hỏi nữa, "Chắc chắn rồi."



A Lan giống như oán giận, lại giống như khoe khoang: "Cậu ta ngố lắm, cảm phiền Sấm ca quan tâm nhiều hơn."