Thị Tỉnh

Chương 35 :

Ngày đăng: 02:46 20/04/20


Edit: Dờ



Thanh niên đi theo A Lan tên là Dương Húc, thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn Tần Sấm nhiều, như một con chó ngoại cỡ theo phía sau A Lan vậy.



Đêm đó trời âm u gió mịt mù, Tần Sấm và Dương Húc rình lúc Lý Thuận đi qua, Tần Sấm bảo Dương Húc đứng canh, không cho cậu ta đi lên hỗ trợ. Còn anh thì trùm bao tải Lý Thuận, đánh cho hắn một trận khóc lóc kêu cha gọi mẹ.



Đánh Lý Thuận xong thì gửi tin nhắn nặc danh cho vợ hắn, nói chồng cô lừa cô mua vợ bé, không tin thì lên đồn công an mà hỏi, còn lại phải xem vợ Lý Thuận làm loạn thành thế nào.



Sau đó Tần Sấm cùng A Lan sang Lào, Dương Húc nói kiểu gì cũng phải đi theo.



Rõ ràng chỉ mới nửa ngày không gặp Thu Thu, Tần Sấm thấy lòng không yên ổn. Lúc ngồi trên xe, anh cứ có cảm giác giống như hồi nhỏ đi thi mà không ôn bài, gãi gãi lòng bàn tay che giấu nội tâm bất an.



A Lan nhắc anh: "Anh không thử gọi điện hỏi xem nhóc ấy ở đâu hả?"



Quá quan tâm sẽ bị loạn, Tần Sấm gật đầu liên tục, luống cuống lấy điện thoại ra định gọi cho Thu Thu.



Tiếng chuông chờ thật lâu, Tần Sấm có rất nhiều suy đoán. Điện thoại của Thu Thu hết pin rồi sao, anh đã mua sim Lào rồi, Thu Thu không nghe điện thoại của người lạ hay thế nào? Sau khi trở lại Lào, cậu có xảy ra chuyện gì không? Cậu liệu còn muốn theo anh về nhà?



A Lan thản nhiên nói trong lúc nghe chuông chờ, "Hay là để em nói chuyện, nhóc ấy không hiểu mà đúng không?"



Đầu óc Tần Sấm mụ mị, mịt mờ nghe theo A Lan, đưa điện thoại cho cô.



Chờ một lúc lâu nữa, A Lan tắt máy bất đắc dĩ nhìn Tần Sấm, Tần Sấm cảm thấy lòng hẫng một chút, có khi nào dự đoán của anh đã ứng nghiệm.



"Sấm ca... Số của Thu Thu vẫn còn là số điện thoại trong nước đúng không..." A Lan nói, giọng điệu hơi chế nhạo.



Tần Sấm bừng tỉnh, khô khốc cười một tiếng, "Đúng...đúng nhỉ... em xem đầu óc anh này..."
"Về Trùng Khánh tìm người dạy tiếng Trung cho em." Tần Sấm nghĩ mà sợ, không mở di động phiên dịch, Thu Thu nghe chỉ hiểu loáng thoáng.



Lần trước được cùng nhau ngủ trên xe cứ như chuyện đời trước, Tần Sấm không biết mình lại có thể mùi mẫn đến độ này, may mà Thu Thu không hiểu, anh vẫn có thể duy trì hình tượng.



Xấu hổ một mình xong, Tần Sấm đưa tay xoa sau lưng Thu Thu, không kìm lòng được liền gọi cậu: "Thu Thu..."



Thu Thu ngước lên nhìn dáng vẻ lôi thôi của Tần Sấm, cậu dịch người bò lên trên.



"Sấm ca..."



Nghe được giọng Thu Thu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu xuất hiện trước mặt anh, Tần Sấm nhướn mày, ngả ngớn đáp: "Vợ à..."



Không phân biệt được "Thu Thu", "Vợ à" và "Bé ngoan" khác nhau thế nào, Thu Thu chỉ biết Tần Sấm đang gọi cậu.



Cậu chủ động cúi đầu xuống hôn môi anh, Tần Sấm vô cùng phấn khích trước sự chủ động lạ thường của Thu Thu, hai tay bắt lấy tay cậu, "Đùa giỡn lưu manh hả?"



Thu Thu rụt vai, Tần Sấm xoay người đè cậu xuống dưới thân, cố ý cọ râu lên mặt cậu: "Có phải đang đùa giỡn anh không?"



Cảm giác ngứa ngáy khi cằm cọ vào cần cổ trắng mịn khiến Thu Thu cười khúc khích không ngừng, bàn tay nhỏ ỡm ờ đẩy bả vai Tần Sấm.



Thấy Thu Thu cười vui vẻ đến không ra hơi, nằm ở dưới thân anh thở dốc, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, Tần Sấm khựng lại, cứ nghĩ tới việc anh suýt thì không được gặp lại cậu, mũi bỗng thấy chua xót, anh dụi đầu vào cổ cậu: "Mẹ kiếp, làm anh sợ muốn chết..."



Thu Thu nghe thấy giọng nói run rẩy của anh, đồng thời cần cổ cảm nhận được sự nóng ướt. Tần Sấm không ngẩng đầu lên, cọ nước mắt lên cổ cậu.



Thu Thu học theo dáng vẻ dỗ dành của Tần Sấm, vỗ vỗ sau lưng anh, lại nắm lấy vành tai Tần Sấm, dịu dàng gọi một tiếng: "Sấm ca..."