Thị Tỉnh

Chương 40 :

Ngày đăng: 02:47 20/04/20


Edit: Dờ



Tần Sấm lại quay ra dặn Thu Thu, "Ở đây cắt tóc, anh đi ra ngoài có việc một lát. Nếu kịp thì về đón, còn không thì làm tóc xong em cứ đi thẳng về nhà là được."



Đừng nhìn Thu Thu vừa yếu đuối vừa dính người, thực ra cậu rất độc lập, cậu sẽ không quấn lấy Tần Sấm làm chậm trễ việc của anh. Thu Thu gật đầu.



Làm tóc là chuyện vừa lâu vừa nhàm chán, Thu Thu thấy mái tóc dài của mình được thợ cắt đi từng lọn từng lọn rơi rụng đầy trên đất.



May mà Thu Thu không phải con gái, không có khái niệm xót tóc, cậu chỉ thấy mới lạ mà thôi.



Cửa hiệu kêu cơm giùm cậu, giữa chừng nhận được điện thoại của Tần Sấm, Thu Thu không hiểu, Tần Sấm đành bảo thợ cắt tóc nghe.



"Nếu em ấy nhìn ngang ngó dọc thì là muốn đi WC, phiền cậu dẫn em ấy đi."



Cũng may Thu Thu không uống nước nên ngồi im làm tóc từ đầu tới cuối.



Trong gương phản chiếu lại khuôn mặt xinh đẹp của cậu nhóc, thợ làm tóc khen, "Đẹp thật đấy, chất tóc cậu mềm ghê."



Thu Thu ghé sát vào gương nhìn, lọn tóc quăn khẽ rơi xuống trán, so với mái tóc dài lúc trước thì trông hoạt bát hơn hẳn.



Cậu không biết thợ làm tóc đang khen cậu, Thu Thu tìm một góc ngồi xuống rồi ngại ngùng ngắm chính mình trong gương.



Có hơi khác biệt. Tóc ngắn đi nhiều, dây buộc tóc mà Tần Sấm cho cậu giờ không cần dùng đến nữa.



Thu Thu mất tự nhiên sờ gáy, mím môi cười.



Khách đi ra đi vào, nhìn thấy một cậu nhóc xinh xắn ngồi trên sofa thì sẽ liếc nhìn một chút, nhìn xong còn nhỏ giọng bàn tán: "Trông ngoan quá..."
Tần Sấm vui vẻ đứng lại chờ Thu Thu, "Đùa, nhìn cũng giống... thần tượng phết đấy..."



Càng nhìn Thu Thu, Tần Sấm càng thấy buồn bực. Trước kia anh cũng khá tự tin về bản thân, giờ đây lại bắt đầu nghi ngờ ngoại hình của mình. Cách ăn mặc của Tần Sấm bây giờ rất không hợp với Thu Thu.



Giống như là... giống như là ông chú mới từ quê lên của Thu Thu vậy.



Hai người đều mặc đồ mua ở trung tâm thương mại, nhưng sao Thu Thu mặc lên lại khác biệt đến thế.



Sắc mặt Tần Sấm thay đổi liên tục, Thu Thu không biết anh đang nghĩ gì, liền cầm lấy tay anh, dùng di động nói: "Muốn đi mua đồ ăn."



Tần Sấm gật đầu lia lịa, "Mua, theo em đi mua."



Hai người đi siêu thị xong về tới nhà, còn rất lâu mới tới giờ cơm tối, Thu Thu giục Tần Sấm tháo rèm cửa với vỏ sofa ra để cậu mang đi giặt.



"Sao lại hiền thảo như thế này?" Thấy dáng vẻ Thu Thu bận bịu vì cuộc sống của hai người, cảm giác tự ti vừa rồi của Tần Sấm tan thành mấy khói, còn thấy hơi đắc ý.



Thu Thu mặc kệ anh, Tần Sấm dính cậu như keo chó, chặn cậu lại không cho ra khỏi phòng tắm, "Hôn một cái rồi anh cho đi ra."



Nhìn Tần Sấm chọt chọt mặt, Thu Thu thấy phiền phức muốn điên mất, tay còn bưng chậu chuẩn bị đi ra phơi đồ.



Tần Sấm mặt dày giục cậu, "Nhanh lên."



Hôn xong một cái, Thu Thu cảm thấy rất không cam lòng, nhưng cậu không phải là người hay thể hiện sự giận dỗi, đành ôm một bụng tức giận đi phơi đồ.



Tần Sấm cảm thấy thật đáng yêu, đang định đuổi theo Thu Thu tiếp tục trêu cậu thì di động vang lên, Tần Lệ nói tối nay muốn đến nhà anh ăn cơm.