Thị Tỉnh

Chương 42 :

Ngày đăng: 02:47 20/04/20


Edit: Dờ



Tần Lệ tiện tay nếm thử đồ Thu Thu nấu, cô nhíu mày ghét bỏ nói: "Nhạt quá."



Đã ăn quen vị cay vùng Tứ Xuyên, Tần Lệ sao có thể nuốt trôi cơm nhạt canh suông thế này. Thu Thu không ngại bị chê, Tần Lệ nói gì cũng cố nhớ kỹ, Tần Sấm đứng bên cạnh đã sớm mất kiên nhẫn.



"Anh thấy vẫn được mà."



Đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, bây giờ Thu Thu cho anh trai cô một bãi phân thì Tần Sấm vẫn có thể khen thơm như thường. Tần Lệ im lặng khinh bỉ, "Cứ vậy đi, đã lỡ rồi thì thôi.... Về sau trước khi nấu thì phải cho hành tỏi gừng ớt các thứ vào trước, cậu bỏ ít muối quá."



Chờ nồi áp suất đun chín, ba người ra phòng khách nghỉ ngơi. Đúng lúc máy giặt kêu tít tít báo giặt xong, Thu Thu chưa ngồi được bao lâu lại nhanh nhẹn chạy ra chuẩn bị phơi đồ.



Giặt toàn thứ cồng kềnh, tấm rèm cửa còn dài hơn người Thu Thu, cậu ôm chậu đứng ở ban công gọi Tần Sấm, "Sấm ca..."



"Ơi! Tới liền!" Tần Sấm xoa tay lên quần, nói với Tần Lệ: "Em cứ ngồi đây nhé."



Tần Lệ im lặng nhìn hai người ngoài ban công, Thu Thu đang tìm góc tấm rèm đưa cho Tần Sấm. Tần Lệ rất hiểu anh trai cô, anh chẳng khi nào nghiêm túc nổi. Quả nhiên, Tần Sấm níu lấy tấm rèm rồi vẩy mạnh khiến nước bắn lên mặt Thu Thu. Thu Thu đưa tay ra chắn, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh.



Người ta đều bảo trẻ nhà nghèo thì sớm gánh vác gia đình, Thu Thu nhỏ tuổi hơn anh trai cô, làm việc lại nhanh nhẹn, cô lo lắng cho Tần Sấm không phải là không có lý.




"Mang về rồi thì anh không định che giấu, họ hàng thân thích cứ mặc họ nói, đàm tiếu ra sao anh không quan tâm. Quan trọng là anh thích Thu Thu, hết cách rồi." Tần Sấm kiên định nhìn Tần Lệ, "Nhưng mà em thì khác, em là em gái anh. Ở đất Trùng Khánh này em ấy không có bạn bè người quen, em là em chồng thì cũng nên nói chuyện với em ấy nhiều một chút. Anh tin là ở chung lâu rồi em cũng sẽ thích em ấy."



"Em đâu có quen thuộc gì!" Tần Lệ lầm bầm, giọng điệu chua chua, "Tùy anh, đến lúc ấy đừng có hối hận."



Biết Tần Lệ cố ý tới đây để xem bọn họ sống thế nào, cô tỏ ra chua ngoa nhưng thực chất trong lòng coi như đã chấp nhận Thu Thu.



Xong việc trong phòng tắm Thu Thu mới xoa tay đi ra, vừa lúc nghe thấy giọng Tần Lệ. Cậu khó hiểu nhìn Tần Sấm, sợ hai anh em to tiếng cãi nhau.



Tần Sấm chỉ phòng bếp, "Ăn cơm ăn cơm, em gái anh cứ đói bụng là nổi sùng lên đấy."



"Ai đói bụng là nổi sùng lên!" Tần Lệ không phục, hung dữ trả đũa: "Chỉ biết đứng chỉ tay năm ngón, đi bưng thức ăn đi!"



Bầu không khí suốt bữa cơm coi như hòa hợp, chủ yếu là Tần Lệ đấu võ mồm với anh trai. Thu Thu nghe cái hiểu cái không, thỉnh thoảng vừa bới cơm vừa lén cười.



Nhớ tới việc hai người vẫn còn đang dùng di dộng để trao đổi, Tần Sấm hỏi: "Em có biết làm thế nào tìm giáo viên dạy tiếng Trung không?"



Tần Lệ dù gì cũng là người đã làm mẹ, cô tỉ mỉ kỹ lưỡng hơn Tần Sấm nhiều, "Chỉ biết mỗi tiếng Trung thôi thì đâu có được? Không biết có giáo viên nào biết tiếng Lào ở chỗ Dương Dương đang học thêm tiếng Anh không, để về em hỏi giúp anh."