Thiên Băng Đừng Lạnh Lùng Nữa

Chương 79 :

Ngày đăng: 23:13 21/04/20


Sau khi rắc tro cốt của nó xuống sông, Zin vàHana trở về nhà với vẻ thất thần.



Này hai người bảo trông nhà mà đi đâu vậy__nhỏ thấy hai người thì liền đùa giỡn mà không phát hiện ra sự kì lạ ở họ. Zin và Hana đưa mắt nhìn những người trong phòng khách, bất chợt Zin lao vào hắn và anh đánh cho mỗi người một phát cũng may là Hana đã cản kịp không thì cậu sẽ đánh tiếp:



Cậu bị điên à__anh và hắn cùng nói một câu, vô duyên vô cớ bị ăn một cú đấm không rõ nguyên do thì ai chẳng tức chứ.



Đúng rồi tôi điên rồi, tôi còn muốn giết hai người nữa kia__Zin nói rồi muốn xông vào đánh nữa nhưng bị Hana cản lại cậu hét vào mặt:



--Hãy dừng lại đi mà Zin, em xin anh, hãy bình tĩnh lại.



Tôi đã bảo các cậu thế nào, đừng làm tổn thương chị ấy, các cậu đã làm được chưa???__Hana nhìn vào bọn hắn hỏi, cậu cũng đã lấy lại được một chút bình tĩnh.



Cậu nói gì tớ không hiểu__anh nói.



Tớ bảo các cậu đừng làm tổn thương chị Băng, rốt cuộc các cậu không làm được. Giờ các cậu có hối hận thì cũng đã muộn, đã muộn rồi__Zin hét lên nói, nước mắt cậu rơi, rơi vì đau, rơi vì tình chị em gắn bó. Cậu chạy vào phòng đóng cửa kêu rầm. Bên ngoài phòng khách còn bọn hắn và Hana đứng đó.



Rốt cuộc hai người đã có chuyện gì xảy ra, tại sao Zin lại kích động như vậy, cậu ấy chưa bao giờ như thế cả__hắn nói rồi đưa tay lau máu đang rỉ ra ở khóe miệng mình.



Chết rồi, chị ấy chết rồi__Hana nói giọng cậu trở nên nhẹ bẫng.



Rốt cuộc là ai chết cậu nói rõ coi__hắn như tức điên lên vì câu nói của Hana không đầu không đuôi.



--Băng, chị ấy.....chết rồi__Hana nói. Bọn hắn như chết đứng khi Hana nói. Không thể nào. Trước đó mới 30p còn nhìn thấy nhau tại sao lại chết được.



Cậu nói gì, nói lại coi__hắn bám bả vai Hana lắc lắc nói.



--Băng chị ấy đã không còn trên đời nữa__Hana hét to lên nói, rốt cuộc nước mắt cô cung lăn dài trên má. Hắn buông thõng cánh tay bám vai Hana xuống.



Sao có thể trước đó tớ còn gặp cậu ấy mà, cậu ấy vẫn khỏe mạnh mà__Cô ngồi bệt xuống nền nhà khóc, cô không giám tin những gì Hana vừa nói. Một người một tâm tạng nhưng trên khuôn mặt ai cũng có những giọt nước mắt đau lòng. Riêng hắn nước mắt không có rơi. Trong lòng hắn tự nhủ, nó đã đối xử tàn nhẫn với hắn, hắn không cần gì phải đau lòng vì nó. Nhưng hắn tự nhủ lòng mình bao nhiêu thì tim đau bấy nhiêu, đau rất nhiều. Tay hắn nắm chặt lại thành nắm đấm đến mức run lên. Tim hắn đang rỉ máu. Mới đó thôi hắn còn thấy nó vậy mà giờ đây nó thật sự đã biết mất không còn trên đời. Không gian rộng bao la bao nhiêu giờ đây nó lại chật hẹp, chật đến mức con người không thể thở nổi bủa vây xung quanh còn có sự im lặng đến đáng sợ. Bọn hắn không biết đã im lặng qua bao lâu, mãi cho đến khi điện thoại hắn reo thì tất cả không gian im lặng được phá vỡ đi không còn một mảnh.


~•~•~Còn hắn thì sao???



Sau khi chạy lên lầu hắn đã đứng trước cửa phòng nó rồi nhưng tay hắn vẫn còn run run chạm vào cánh cửa, đẩy từ từ cánh cửa ra hắn bước vào nhìn quanh căn phòng. Nơi đây vẫn còn hơi âm của nó. Hắn sờ lên mọi thứ trong phòng nó, những món đồ nó đã chạm qua. Ngồi lên chiếc bàn học của nó, ngắm nhìn những ngòi bút những quyển sáchắn đặt trên bàn. Chợt hắn thấy một tập giồ sơ màu nâu, hắn nhớ tập hồ sơ này là lúc trước ở bệnh viện cùng cô ta hắn thấy chị y tá đưa cho nó. Hắn lấy những thứ bên trong ra để lên bàn. Hắn ngạc nhiên. Không phải vì tờ bệnh án của nó mà là những bức ảnh, ảnh của hắn và nó khi chụp ở biển kèm theo một phong thư. Hắn mở vội phong thư ra xem, trong phong thư có một lá thư tự tay nó viết, nét chữ rất đẹp nhưng bị nhòe đi bởi những giọt nước à không là nước mắt đã khô, có lẽ nó đã khóc rất nhiều khi viết bức thư này.



"Chào anh, Ken.



Có lẽ đây là lần thứ hai em gọi tên anh đúng không??? Nhưng lần thứ hai gọi tên này liệu anh có biết. Khi viết bức thư này em đã suy nghĩ rất nhiều. Liệu anh có biết đến sự tồn tại của nó không??? Đây là câu hỏi đầu tiên đặt ra khi em viết bức thư này. Nhưng em vẫn viết, cho dù vĩnh viễn anh sẽ không biết đến nó. Nhưng nếu anh biết đến nó cũng là lúc anh biết hết sự thật và có lẽ em đã không còn ở cùng một thế giới với anh đâu nhỉ??? Mọi thứ diễn ra cứ như trong phim nhỉ. Mục đích em về nước chỉ là để trả thù cho cha nuôi và tiêu diệt đường dây buôn bán ma túy quốc tế. Nhưng khi gặp anh, bất ngờ yêu anh. Điều này em thật sự chưa từng nghĩ tới. Bởi quá khứ của em đã bị tổn thương rất nhiều nên em không dám tin vào tình yêu thật sự. Đến khi tình yêu của anh giành cho em đến, em mới nhận ra không có điều gì không thể xảy ra. Đúng, em bị mắc căn bệnh ác tính không biết có qua khỏi hay không? Em không muốn anh đau khổ mà chọn cách buông tay anh ra. Buông tay anh em cũng rất đau, nhưng điều đó là tốt cho tất cả chúng ta. Anh chắc hẳn hận em sau những gì em đối xử với anh đúng không??? Thật xin lỗi, em không cố ý. Làm như vậy anh sẽ đau ít hơn khi biết sự thật khắc nghiệt này. Em đang khóc vì anh đấy, anh cũng đang khóc đúng không??? Đừng khóc, vì em anh hãy cười lên. Anh và em chỉ là hai đường thẳng cắt nhau, gặp nhau yêu nhau rồi xa nhau mãi mãi. Nếu biết trước như vậy em ước gì hai chúng mình sẽ chỉ là hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau sẽ tốt hơn nhỉ. Nhưng mọi chuyện đã qua không thể cứu vãn, em và anh mãi mãi không thể ở bên nhau. Trước khi dừng viết bức thư này, em hy vọng anh hãy sống thật tốt khi không có em bên cạnh, hãy cười nhiều lên nhé, hãy sống thay cả cuộc sống của em và hãy tìm người yêu anh thật lòng nhưng đừng như em đã làm anh khóc nhé. À anh cũng bảo anh Kan sống thật tốt nhé. Em yêu mọi người, nhất định mọi người phải già đi lúc đó mới được lên thiên đường gặp em đấy nhé. Tạm biệt.



Tái bút.



Băng



Nguyễn Hoàng Thiên Băng "



Đọc bức thư đến đâu nước mắt hắn rơi nhòa nét chữ tới đó. Hắn và nó sao không thể là một hình tròn tình yêu không điểm nắt đầu và điểm kết thúc chứ. Hắn nhớ lại ngày đầu tiên gặp nó, nó lúc đó thật lạnh lùng hay lúc đi chơi với nó ở biển cũng rất vui, còn có lúc nó đánh nhau với bang chủ White nữa. Mọi chuyện như mới vừa xảy ra vậy mà giờ đây những thứ đó chỉ còn là trong quá khứ sẽ không bao giờ lặp lại khi không có nó. Ông trời thật biết chơi đùa với con người.



Hắn cầm theo bức thư xuống lầu cho mọi người xem. Đúng, hiện tại hắn sẽ mạnh mẽ lên vì nó, hắn nhất định sẽ sống thật tốt, sống thay cả nó nữa.



Mọi người đọc được bức thư thì lại khóc ròng một lần nữa. Nó một con người mệnh danh là vô tình, cũng có lúc tình cảm mặn nồng như thế.



Papa sau khi biết tin nó mất, ông đau lòng đến mức phải nhập viện cấp cứu. Ông hối hận về mọi chuyện đã làm với nó, ông đã không giành được nhiều tình cảm cho nó, ông là một người cha tồi tệ nhất đúng không????



Còn Thiên Lan thì biết đâu mất từ lúc nó mất. Bọn hắn cũng ko quan tâm nhiều chỉ nghĩ là Thiên Lan đi đâu đó 



Sau đó cuộc sống của bọn hắn lại diễn ra bình thường như chưa có nó xuất hiện. Bọn bạn hắn cũng không giám nhắc đến tên nó mỗi khi có mặt hắn.



Ang cũng sống theo cách của anh, mỗi ngày đều cố gắng cười thật tươi.



Mọi người mỗi ngày đều cười, nhưng không ai biết được sâu trong trái tim hắn vẫn còn lạnh giá không có hơi ấm…