Thiên Băng Đừng Lạnh Lùng Nữa

Chương 82 :

Ngày đăng: 23:13 21/04/20


Hắn đứng bật dậy khỏi chỉ vào nó không nói nên lời:



Cô....



Nó nhìn hắn rồi cất giọng nói đầu tiên từ khi bước vào đây:



Bắt đầu__nó nói giọng lạnh lẽo khiến cho nhiệt độ trong phòng từ cao ngất ngưởng xuống đến âm độ. Những người trong phòng phát run lên bởi giọng nói của nó, cả bọn hắn cũng vậy, trong phòng có lẽ Zin, Hana và thư ký Lan là miễn dịch được giọng nói lạnh của nó.Lan bên cạnh nó hiểu liền đứng dậy nói:



Cuộc họp bắt đầu, trước tiên các người có mặt ở đây xin hãy nhận tội của mình trước__T. Lan nói, hắn cũng đã ngồi xuống nhưng là nhìn nó không nói gì.



Những người kia nghe Lan nói rồi xì xào, ai có tội gì mà phải nhận chứ. Bớt xén tiền tập đoàn? Không thể, tài chính tập đoàn được bảo mật rất kĩ. Mấy năm gần đây mặc dù cổ phiếu tập đoàn hạ giá hay là có vài hợp đồng bị hủy bỏ, tài chính tập lỗ vốn hay không lỗ vốn thì bọn họ còn không biết lấy gì ăn bớt tiền được. Vậy tội ở đây là cái gì đây?



Không nói__nó lại cất giọng lạnh lẽo khiến trong số người ngồi đấy phải có một người tay chân run rẩy, bắt đàu toát mồ hôi đàm đìa. Nó chỉ cười khẩy một cái, rồi xòe tay ra về phía Lan, cô hiểu ý liền đưa lên tay nó một cái điện thoại Apple đời mới. Ấn vào máy một dãy số quen thuộc rồi nó gọi đi, bấm loa ngoài để cho mọi người cùng nghe. Đặt điện thoại lên bàn, nó khoanh tay trước mặt lưng tựa ra sau ghế đợi người bên kia bắt máy.



"Tôi đợi cô gọi đến hơi lâu đấy"



Vậy sao? Khiến anh thất vọng rồi, anh Bùi Duy Minh em trai của bùi Phước Thịnh( là tên muốn giết Queen đó)__nó nói giọng càng ngày lạnh lẽo khiến cho người nào đo đang run cầm cập.



Bùi Phước Thịnh? Người đó không phải là người đứng đầu bang White đã bị chết dưới tay nó sao. Nhưng nó tại sao lại gọi cho em cau ta, em cậu ta thì liên quan gì đến tập đoàn chứ. Bọn hắn thật thắc mắc nha.



"Hahaha....cô có cần gọi cả họ lẫn tên của anh em tôi vậy không???" __ cậu ta đầu dây bên kia cười nói.
Tôi quen anh????__hắn ngạc nhiên trước câu hỏi của nó nên không nói được gì.



Chị đừng giả bộ không biết bọn em được không?__Zin nhìn nó nói, nó im lặng không nói gì. Bọn người này thật lạ, nó có quen sao???



Chủ tịch, bên Singapore chúng ta xảy ra chút chuyện giờ phải bay sang đó__tiếng Lan vang lên sau lưng bọn hắn. Nó gật đầu rồi giựt tay ra khỏi tay hắn khiến cho hắn có cảm giác như mình sắp chìm xuống đáy biển vậy. Nó quay đi không nói một lời, hắn định giữ nó lại lần nữa nhưng bị mấy tên vệ sĩ ngăn lại. Hắn chỉ biết dõi mắt theo từng bước chân của nó. Nó đang xa dần hắn. Mọi chuyện xảy ra cứ như là mơ vậy, nó còn sống nhưng không chịu nhận hắn. Có lẽ nó còn giận hắn đi, nhưng có điều năm năm trước đây tro cốt của nó à không tro cốt của ai đó được Zin và Hana rải đi là sao?



Lâu rồi ko gặp_ Lan bước đén thá mặt na ra. Lảm bọn hắn giật minh.



Chị chị đi đâu mà mắt tích 5 năm vậy_ Zin ấp úng hỏi



Biết rôi còn hỏi_ Lan tl như ko.



Chị Lan, tại sao chị ấy lại không chịu nhận bọn em. Hay là chị ấy vẫn giận mọi người chuyện trước đây__Zin nhìn Lan hỏi.



Sau tai nạn đó chị nhận được điện thoại từ bệnh viện do cô ấy bảo gọi trước khi mất ý thức hẳn, chị đã tới bệnh viện đưa cô ấy đi Anh bằng trực thăng. Sau tai nạn phải cấp cứu kèm theo phải giải phẫu căn bệnh ung thư, cô ấy nằm trên giường bệnh 1 năm bác sĩ cứ sợ rằng cô ấy không tỉnh lại nữa nhưng kì tích lại đến. Cô ấy tỉnh đổi lại quên hết người thân, ngay cả chị cô ấy cũng quên. Chị hỏi bác sĩ, bác sĩ bảo đó là mất trí nhớ tạm thời, có thể là những người có liên quan đến ký ức của cô ấy làm cô ấy tổn thương nên cô ấy không muốn nhớ mà chôn sâu bọn họ vào một nơi đâu đó. Cô ấy tỉnh dậy tính cách cũng thay đổi hẳn, cô ấy lạnh lùng gấp bội lần trước đây chị mới quen, chắc các em cũng cảm nhận được điều đó. Còn việc các em tưởng cô ấy đã chết thì chị không biết hãy đến bệnh viện hỏi lại xem. Đợi cô ấy từ Singapore quay về hãy giúp cô ấy nhớ lại mọi chuyện, cô ấy sống ở căn biệt thự đối diện biệt thự cũ của cô ấy mà các em đang ở. Bây giờ chị phải đi cùng cô ấy đây sắp muộn giờ bay rồi__Lan nói rồi bước đi thật nhanh để nó không phải đợi, nó ghét nhất là phải đợi người khác. Bọn hắn chết lặng khi nghe Lan nói. Nó mất trí nhớ. Vậy là không phải nó cố tình thể hiện không quen bọn hắn mà là bị mất trí nhớ.



Sau đó bọn hắn tới hỏi bác sĩ lật lại hồ sơ của bệnh nhân năm măm trước nhập viện vì tai nạn giao thông trước đây. Ông bác sĩ nói năm năm trước đây có hai người con gái nhập viện một lúc vì tai nạn giao thông. Có một cô chết, hồ sơ của cô ta ghi là có người thân, cô ta muốn hỏa táng và đưa tro cốt cho người thân. Còn cô kia, hồ sơ ghi là không có người thân, cô ta thì không biết có sống không vì sau đó có người đã đưa cô ta đi Mĩ bằng trực thăng, nhưng cho dù sống thì cũng sẽ để lại di chứng gì đó, nhẹ thì bị mất trí nhớ, nặng thì có thể nằm liệt trên giường mãi mãi không tự mình đi được. Đấy cũng là lý do vì sao khi bọn Hana và Zin đứng ở phòng cấp cứu đợi ông cứ tưởng là người thân của người chết nên mọi chuyện mới vỡ lỡ như vậy.



Sau hôm đến gặp bác sĩ bọn hắn đã quyết định sẽ làm cho nó nhớ lại, cho dù nó nhớ lại có thể sẽ không tha thứ cho bọn hắn nhưng là thà nó nhận ra bọn hắn còn hơn không biết ai.