Thiên Băng Đừng Lạnh Lùng Nữa
Chương 93 :
Ngày đăng: 23:13 21/04/20
Quay lại nó. Nó bắt taxi đến bệnh viện ai cũng nhìn nó bằng con mắt khác lạ. Nhưng nó không quan tâm trong đầu nó chỉ toàn hình ảnh hắn thôi.
-Ba mẹ Ken sao rồi?
-Băng... Ken không biết có qua khỏi không nữa_ Bà Lệ Quân ôm nó mà khóc.
-Mẹ đừng nói vậy Ken nhất định không sao.
-Đúng đó bà Ken con mình phước lớn mạng lớn nhất định không sao_ Ong6 Dương khuyên bà Lệ Quân.
-Băng tay em bị thương rồi_ Anh nhìn tay nó chảy máu mà đau lòng. Sự việc lúc nảy cô đã nói hết toàn bộ cho anh biết.
-Không sao vết thương nhầm nhò gì_ Nó nhìn vết thương sao đó nhìn anh nói.
-Chị đi băng bó đi nếu Ken biết được cậu ấy sẽ đau lòng đó_ Zin cũng khuyên nó. Tại sao chị cậu lại hải đau khổ như thế này khó khăn lắm mới tìm được hạnh phúc vậy mà....
-Đúng rồi nếu Ke biết chị bị thương sẽ đau lòng. Chị không thể để anh ấy đau lòng_ Nó kích động nói.
-Vậy chị đi băng bó với em_ Zin dìu nó đi.
Cứ thế 1 tiếng....2 tiếng....3 tiếng......6 tiếng trôi qua mà bác sĩ vẫn chưa bước ra.
1 tiếng trôi qua cưới củng bác sĩ cũng bước ra:
-Ai là người nhà của bệnh nhân.
Nó chạy lại chổ bác sĩ:
-Bác sĩ tôi, tôi....vợ anh ấy, chồng tôi sao rồi_ Nó đắn đo suy nghĩ sao đó nói.
-Bệnh nhân hiện giờ đã qua cơn nguy kịch nhưng có thể qua cơn nguy kịch hay không là phải nhờ vào ý trí của bệnh nhân_ Bác sĩ ôn tồn nói mà lòng nó đau như cắt.
-Vậy khi nào mới có thể khôi phục lý trí_ Ông Dương là người bình tĩnh trước.
-Có thể là 1 năm hoặc là cả đời cũng không tỉnh dậy.
-Vâng, cảm ơn bác sĩ.
-Được rồi mọi người có thể vào thăm bệnh nhân có thể kể lại nhửng câu chuyện cho bệnh nhân nghe, may mắn có thể sẽ hồi phục.
Nó bước vào phòng bệnh nhìn người con trai đang nằm trên giường bệnh trong như thiên sứ thật bình yên nhưng nó lại không bình yên chút nào.
-Ken à anh hư lắm biết không anh mau tĩnh dậy, anh nỡ lòng nào bỏ mẹ con em một mình mà nằm đo ngủ thế hả_ Nó nhìn hắn đang nằm trên giường bệnh.
-Ừ, mà sao cậu lại tới đây_ Nhỏ trả lời sao đó hỏi.
-Tớ đưa chị Băng đi kiểm tra, chị ấy đột nhiên muốn ói, nhức đầu_ Hana trả lời.
-Sao lại nhức đầu, đưng nói căn bệnh cũ trở lại chứ_ Cô lo lắng nói.
-Chắc không đâu triệu chứng này giống tụi mình lắm đó_ Nhỏ phản bác lại.
-Ý hai cậu là hị ấy có thai sao_ Hana không tin hỏi lại.
-Đúng lúc mới có thai hai chúng tớ cũng có triệu chứng như vậy_ Nhỏ nói
-Để một hồi có kết quả sẽ rõ_ Hana nói.
-Hana, kết hôn lâu vậy rồi sao chưa có Baby nữa_ Cô khều tay Hana hỏi.
-Có rồi, 2 tháng mấy rồi_ Hana bình thản trả lời. Mà làm cô và hỏ ngạc nhiên.
-Sao cậu có rồi, Zin có biết không_ Cô hỏi.
-Không, tớ chưa kịp nói thì đột nhiên một đống rắc rối xảy ra_ Hana nói
-Vậy khi nào cậu mới nói đây_ Nhỏ hỏi.
-Khi nào mọi chuyện qua hết tớ sẽ nói_ Hana nói. Lúc này bác sĩ bước ra:
-Chúc mừng người nhà cô ấy đã có thai được 13 tuần rồi
-Sao 13 tuần, vậy thua chúng ta có 1 tuần hả?_ Nhỏ ngạc nhiên.
Cả ba củng bước vào.
-Tớ có thai rồi_ Nó kích động.
-Chúc mừng cậu_ Nhỏ nói
-Nói cho cậu bí mật cả 4 chúng ta đều có thay hết chỉ là cách ngày khác nhau thôi_ Cô noi.
-Thật sao?_ Nó ngạc nhiên.
-Ừ