Thiên Băng Đừng Lạnh Lùng Nữa

Chương 94 :

Ngày đăng: 23:13 21/04/20


Ngày hôm sau. nó vẫn như thường lệ đến chắm sóc hắn.



-Ken anh biết không anh sắp được làm cha đấy, anh phải mau tỉnh lại mà chắm sóc cho ba mẹ con nghe chưa_ Nó ngồi trên ghế nhìn hắn.



-Haizz.....an lúc nào cũng im lặng anh biết em buồn lắm không Ken_ Nó thở dài trách yêu hắn. Đột nhiên điện thoại trong túi nó reo lên là Dương Đông nó bắt máy:



-Alô anh gọi em có gì không? Không thì em cúp máy đây_ Nó bắt máy giọng nói 10 phần lạnh nhạt. Làm đầu giây bên kia Dương Đông cười khổ.



-Em có thể đến căn nhà hoang dường XX không? Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em_ Dương Đông giọng nói gấp gáp nói. Anh sợ, sợ mình không kịp nói với nó điều quan trọng này. Nhưng liệu có kịp không khi.



“ BỘP” chiếc điện thoại đang cầm trên tay Dương Đông rơi xuống.



Nghe tiếng nó hốt hoảng: “- Chuyện gì vậy? Dương Đông trả lời”



Dương Đông không trả lời ngay cả điện thoại cũng tắt luôn. Nó lo lắng nhanh chống lấy chìa khóa xe đến nơi mà Dương Đông nói mà không để ý ngón tay của hắn đã cử động.



Trong lúc này thì bên Dương Đông có khoảng 20 người. một người mặc áo đen đeo mặc nạ ngồi trên ghế hình như là người cầm đầu của bọn chúng.



-Cậu muốn báo tin cho nó biết sao?_ Cuối cùng thì tên cầm đầu lên tiếng.



-Ông, ông dám tôi sẽ nói cho cô ấy biết_ Dương Đông từ dưới đứng lên nói.


Tại bệnh viện.



-Ba mẹ Ken sao rồi?_ Nó chạy lại chỗ ba mẹ chồng mình hỏi.



-Lúc nảy con đi đâu vậy, nó tỉnh dậy thì đúng lúc y tá đi vào nếu không sẽ không ai biết là nó tỉnh dậy rồi_ Bà Lệ Quân hỏi nó.



-À lúc nảy con....à bác sĩ ra rồi kìa_ Nó ấp úng trả lời cũng may vừa lúc bác sĩ bước ra nó thở phù.



-Bác sĩ con tôi sao rồi_ Ông Dương hỏi bác sĩ vẽ mật mong đợi.



-Chúc mừng người nhà, bệnh nhân đã tỉnh các vị có thể vào thăm bệnh nhân_ Bác sĩ ôn tồn nói



-Cảm ơn bác sĩ_ Ông Dương nói.



-Ken con tôi, cuối cùng con cũng tỉnh_ Bà Lệ Quân vui mừng ôm hắn vào lòng.



-Mẹ à con tỉnh rồi mà đừng làm quá thế_ Hắn cằn nhằn.



-Thằng này mày ăn nói với mẹ mày như thế đó hả mày biết mẹ mày lo cho mày lắ không_ Bà Lệ Quân trách hắn.



-Được rồi mẹ à_ Hắn đành phải nhịn thôi ai bảo bà là mẹ hắn chứ.( tg: là do tg đây bảo chứ ai)



-Ken cuối cùng anh cũng tỉnh biết em lo cho anh lắm không hả?_ Nó nhìn hắn chảy nước mắt.



-Bà à ra ngoài cho tụi nhỏ nói chuyện đừng có mà làm kì đà cản mũi.