Thiên địa VR ( game online)
Chương 27 : Đối chiến
Ngày đăng: 02:22 27/06/20
Hai bóng đen lao đến, một tung cước đánh bật bàn chân chết chóc của tên VR cứu lấy người phụ nữ, bóng đen còn lại đứng cách đó vài mét.
“Gia Thịnh…”
Ba người bị nhốt trong lồng mừng rỡ hô lớn trước sự ngạc nhiên của ba gã VR, vài giây sau, tiếng sì sầm dần vang lên trong khu rừng tối, họ đã nhận ra người được trưởng làng gọi là Gia Thịnh, kẻ mạnh nhất của làng.
“Xem ai đến kìa…đây là quà của ngươi mang tới cho bọn ta sao? Tô Vũ?”
Một trong ba kẻ VR cười đểu hỏi bóng đen còn lại, và gã cũng nhận được sự khinh thường không kém từ người này.
“Tấn Lực, Trọng Trường, Hữu Sang…dạo này các ngươi hoạt động mạnh nhỉ?”
Tấn Lực là tên của gã VR vừa bị Gia Thịnh đánh lui, kẻ bị Minh chém đứt nửa bàn tay là Trọng Trường, kẻ còn lại là Hữu Sang. Cả ba cùng nhếch mép cười đểu: “Bọn ta đâu phải lũ nghèo nàn yếu đuối như các ngươi…”
“Hừ…mạnh mồm nhỉ, lại mới nạp tiền nữa sao?”
“Bọn mày…đã làm gì làng của ta thế này?” Ánh mắt khó tin nhìn quang cảnh ngôi làng của mình, Gia Thịnh lên tiếng cắt ngang cuộc đấu khẩu của 4 gã VR. Cúi xuống đỡ người phụ nữ dậy và đưa cho một viên thuốc, Gia Thịnh nhìn lướt qua chiếc lồng rồi nhìn chằm chằm vào gã VR đang đứng trước mặt.
“Mau xử tụi nó đi anh Thịnh…”
Hai người trong lồng phấn khích nhưng trưởng làng thì lõi đời hơn, lão âm trầm nhắc nhở Gia Thịnh: “Cẩn thận đấy…bọn chúng rất mạnh…”
Nghiến răng ken két, Gia Thịnh gồng lực lao đến Tấn Lực.
“Ta với ngươi còn chưa xong mà…” Tô Vũ cũng động, hắn lao vào Gia Thịnh.
“Haha…thêm người thêm vui…” Tấn Lực cười lớn ra hiệu, hai gã đàn em liền xông vào cản đường Tô Vũ, còn hắn trực diện đối đầu với Gia Thịnh.
Âm thanh chiến đấu vang vọng trong đêm, mặt đất rung chuyển, ánh lửa le lói chớp nhoáng mỗi khi đòn đánh chạm nhau.
Gia Thịnh vốn là đại hộ vệ của làng, vì chuyện gia đình nên anh bỏ làng rời đi đã vài tháng nay. Mấy hôm trước nhận được thư báo từ làng của mình nên anh quay lại, khi về gần tới làng thì gặp Tô Vũ, cả hai giao chiến. Lúc này Gia Thịnh phát hiện ba gã VR khác tiến vào làng mình nên bỏ dở cuộc chiến với Tô Vũ, trở về làng và kịp thời cứu người phụ nữ khỏi chân Tấn Lực.
Từ xa, Minh quan sát kĩ, hắn mừng thầm khi đã quyết định không ra mặt làm anh hùng, chứ nếu không đã bị ba gã kia tóm gọn. Quả thực bọn chúng đã mạnh hơn rất nhiều so với lần trước ở động Phong Nha.
Thế trận dần mất cân bằng khi cả Gia Thịnh và Tô Vũ đều bị đẩy lui, Gia Thịnh vừa đánh vừa phải cản đòn bảo vệ người phụ nữ nên mất đi lợi thế, còn Tô Vũ hơi ngạc nhiên vì sức mạnh kẻ địch nhưng hắn cũng không dùng toàn lực, chỉ đánh thăm dò rồi lui lại.
“Hà…lần này đầu tư mạnh đấy…”
Tô Vũ cảm thán, chỉ hơn một tháng trước một mình hắn đã đập cả ba nhừ tử, nhưng lần này thì khác, bọn chúng mạnh hơn rất nhiều, nếu quyết chiến thì chính hắn cũng tổn hại rất lớn.
“Đó là sức mạnh của đồng tiền…Hà hà…!”
Phấn khích khi kẻ thù bị đàn em dễ dàng cầm chân, Tấn Lực đắc ý tấn công dồn dập khiến Gia Thịnh liên tục lùi lại tránh đòn.
“Khốn kiếp…”
Bị đánh bật lại, Gia Thịnh lập tức lao lên vì Tấn Lực đã ở gần người phụ nữ, trong trận chiến của những kẻ mạnh, người phụ nữ không cách nào thoát ra, trở thành gánh nặng cho Gia Thịnh. Minh cũng nhận ra điều này, nếu rảnh tay thì Gia Thịnh hoàn toàn có thể đánh ngang gã VR. Đắn đo không biết có nên giúp hay không, Minh giật mình phát hiện hai bóng đen khác đang tới gần trận chiến.
Thấy Gia Thịnh bị ép, trưởng làng và hai người còn lại cố thoát ra nhưng không thể làm gì được chiếc lồng. Rồi đột nhiên trưởng làng trợn mắt nhìn vào một góc tối, gương mặt lão méo mó như ra hiệu cho ai đó.
“Hự…”
Gia Thịnh trúng đòn, vừa đánh với một kẻ ngang sức mà vừa phải bảo vệ một người nên điều đó là sớm muộn. Văng ra xa một đoạn, Gia Thịnh bật dậy, đau đớn ôm bụng nhìn bàn chân của Tấn Lực nhắm vào người phụ nữ, gồng mình bỏ qua cơn đau lao tới dù biết không thể cứu kịp.
Ầm…
Cú đạp toàn lực của Tấn Lực làm cả khu làng rung chuyển, tất cả nín thở nhìn vào làn khói bụi đang tan đi, không còn bóng dáng người phụ nữ ở đó. Với uy lực như thế, một người bình thường lãnh trọn chỉ có một kết cục: tan xác.
Tấn Lực nheo mày nhảy lui ra phía sau tránh đòn vì Gia Thịnh vẫn lao tới, là người ra đòn, hắn biết mình đánh không trúng.
“Giỏi lắm…con gái…!”
Tuy nhăn nhó vì cơn đau ở bụng nhưng Gia Thịnh vẫn mỉm cười nhìn vào một góc, nơi có hai người đang ở đó, một là người phụ nữ, một còn lại là Linh, Gia Linh, con gái của Gia Thịnh. Trong khoảnh khắc, cô bé đã kịp dùng một linh chú dịch chuyển, kéo người phụ nữ thoát khỏi cái chết. Trưởng làng cũng thở dài, lão đã phát hiện ra cô bé và ra hiệu rời đi nhưng Gia Linh không nghe theo, cứu kịp một mạng nhưng lão biết đó cũng là tất cả thực lực của cô bé, hiện giờ Gia Thịnh lại thêm một gánh nặng.
“Hô…bất ngờ đấy…” Tô Vũ lên tiếng, hắn và hai kẻ còn lại đã ngừng chiến, chỉ đứng xem.
Cả ba gã VR đều nhìn Gia Linh bằng ánh mắt thèm muốn, hôm trước bọn hắn đã bắt hụt nàng, nhưng không phải thèm muốn nàng, mà là thèm muốn thứ cô bé đang cầm trong tay.
“Cả hai mau lùi lại…”
Trưởng làng hô lớn, Gia Linh liền dìu người phụ nữ tránh xa.
“Đi đâu được…?”
Trọng Trường lao đến chỗ Gia Linh, Gia Thịnh cũng phóng tới nhưng bị Tấn Lực chặn lại. Và rồi lại thêm một bất ngờ, một đốm sáng xuất hiện trước mặt Trọng Trường sau đó lóe lên mạnh mẽ khiến tất cả phải đưa tay che mắt hoặc quay mặt ra hướng khác.
“Nhật Quang linh vũ…”
“Aa…Khốn kiếp…”
Bất ngờ nên không kịp nhắm mắt, lại ở khoảng cách gần nên Trọng Trường không thể tránh né, hắn ôm mặt gào rú, từ trong con ngươi hắn tỏa ra ánh sáng tương tự, dù là nhắm mắt hay mở mắt thì thứ duy nhất hắn nhìn thấy là ánh sáng chói lóa.
Quang, Gia Quang, em gái của Gia Linh, con trai của Gia Thịnh, trên tay cầm gói lá mà Minh đưa cho lúc sáng, thằng nhóc đã có thể tạo ra một linh thuật bằng thứ bột đó.
Không chần chừ, Quang lập tức chạy lại chỗ Gia Linh, bởi linh chú của nó được duy trì bằng bột phép thuật, chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn.
Roẹt…
Một đường kiếm vội vã chém đến sượt qua vai thằng nhóc, Hữu Sang bỏ lại Tô Vũ phóng đến tấn công. Đường kiếm của hắn chém hụt nhưng áp lực vẫn đủ để đẩy ngã thằng nhóc, Hữu Sang túm cổ nó nhấc bổng lên cao, bàn tay cứng chắc siết mạnh tới mức thằng Quang không thể lên tiếng.
“Thả con tao ra…” Gia Thịnh gầm lên xông tới nhưng bị Tấn Lực cản lại.
“Haha…đúng là con nhà tông…hay cho một thằng nhóc…”
Trọng Trường cười nhạt, hắn đã thôi gào thét, đôi mắt vẫn còn tỏa ra ánh sáng nhưng hắn đã có thể thấy được cảnh vật trước mặt, linh thuật của Quang đã yếu đi. Chậm rãi bước tới, tay hắn nắm lại, Khí lực cường hóa mạnh mẽ.
“Không…Quang…con…!” Gia Thịnh gầm lên, vẫn không thể vượt qua Tấn Lực để cứu con trai.
“Quang…!” Linh cũng nhạt nhòa nước mắt, cô bé nắm chặt tay, run run nhìn đứa em trai đang bị nắm cổ lơ lửng, nàng không thể dùng lại phép thuật ngay lúc này.
“Chết…” Trọng Trường rít lên, nắm đấm uy lực từ từ giơ cao, hắn nhắm vào thằng nhóc đang bị Hữu Sang nắm cổ.
“Ố ồ…xin lỗi nhé anh bạn…thằng nhóc đó là…bạn của ta…”
Một giọng nam vang lên đầy tính trẻ trâu, Minh ngạo nghễ đứng sau lưng Trọng Trường. Dù biết mình không thể đối đầu với ba kẻ này nhưng Minh vẫn muốn tỏ ra ngầu lòi một chút.
“Grừ…”
Cả ba gầm gừ, ánh mắt hung tàn nhìn Minh, rồi một nụ cười lạnh lẽo, tay còn lại của Hữu Sang vung lên, thanh kiếm hướng vào bụng Gia Quang.
“Không…” Tiếng ai đó gào lên.
Vụt…
Bịch…
Sau tiếng xé gió, không có tiếng của thanh kiếm mà là tiếng của cơ thể rớt xuống đất. Minh đã tính toán và chọn hướng, hắn biết Trọng Trường vẫn còn choáng nên không thể ra đòn chuẩn xác. Đánh tay đôi thì không thể nhưng nếu so về tốc độ thì Minh có thể, với khoảng cách gần, Minh vận toàn lực, mảnh Long Nguyên gắn ở chân phải trợ lực giúp hắn phóng đến thần tốc chém vào cánh tay Hữu Sang đang giữ cổ Gia Quang, buộc hắn phải buông tay và thu kiếm nhảy lui lại tránh đòn, thằng nhóc rớt xuống đất ho sặc sụa vì ngạt thở.
“Cầu được ước thấy…” Tấn Lực gầm gừ, đánh bật Gia Thịnh rồi tiến lại.
“Mày định làm anh hùng nữa sao nhóc con?” Trọng Trường lên tiếng, hắn đã hóa giải được linh thuật của nhóc Quang.
“Bọn khốn tụi mày…vào đây chỉ để làm những chuyện như thế này sao?”
Minh chửi, hắn rất cay cú với thái độ và hành động của bọn chúng. Tô Vũ thì đứng xa không tham chiến, hắn cũng là một VR nhưng theo trường lối khác bọn Tấn Lực.
“Anh Minh…” Quang mừng rỡ nhận ra người vừa cứu mình.
“Lùi lại đi…” Minh đáp, mắt vẫn không rời ba kẻ VR dần tụm lại một chỗ.
Liên tục những bất ngờ, đám hộ vệ đứng phái xa cũng nỗi lên trong lòng một cảm xúc, dù là có lý do chính đáng phải đứng ngoài bảo vệ cho người dân còn lại, nhưng nhìn những đứa trẻ lần lượt xông vào trận chiến khiến họ cảm thấy bứt rứt.
“Sẽ có ngày…tao đập bọn VR tụi mày nhừ tử…”
Thằng Quang lui lại nhưng vẫn để lại câu chửi, nó vẫn là trẻ con.
“Hà…đòi đập bọn tao…vậy sao không thử đập thằng VR yếu đuối đang đứng trước mặt mày đi…” Trọng Trường gầm gừ, hắn đã sẵn sàng lao vào kẻ chém đứt tay mình.
“Ặc…”
Sau câu nói của gã, Minh cảm thấy ánh mặt của mọi người đổ dồn lên mình. Người VR trong thế giới này gần như là kẻ thù của tất cả.
“Nói gì đi chứ thằng ranh con…nói rằng mày cũng là VR đi…”
“Một thằng VR nửa mùa…”
“Anh Minh…phải…phải vậy không? Có phải anh cũng là VR không?” Thằng Quang hỏi dồn, nó rất quý Minh.
Minh nghiến răng thở dài, hình tượng soái ca vừa rồi đã biến mất, hắn miễn cưỡng gật đầu. Giờ hắn cũng là kẻ thù của cả làng, cố tránh ánh mắt của Gia Linh, hắn không dám nhìn cô bé.
“Nhưng…còn tùy người thôi em…”
Nói xong Minh liền vận lực tránh sang bên, Tấn Lực xông đến, hai kẻ còn lại cũng bọc hậu vây Minh vào giữa.
“Tùy cái mả mẹ mày…” Tròng Trường gầm lên, lao đến tung một đấm cực mạnh bằng chính bàn tay bị Minh chém đứt, hắn là kẻ có mối thù với Minh lớn nhất.
Tất nhiên Minh không thể đánh tay đôi, lại còn là cả ba tên, nhưng tất cả vẫn trong tầm kiểm soát của hắn. Trong khoảnh khắc Trọng Trượng lao tới từ phía sau, Minh cắn răng vận toàn lực chịu đòn khủng bố của Trọng Trường, mượn lực phóng đến Tấn Lực đang ở trước mặt, Phong Nha với lưỡi kiếm to lớn xuất hiện, bổ thẳng vào đại ca của bọn chúng.
Bất ngờ với lưỡi kiếm khủng bố, Tấn Lực cảm nhận được nguy hiểm từ thanh kiếm nhưng vẫn hoàn toàn có thể tránh né rồi tung đòn kết liểu Minh, nhưng gã không biết Minh tính toán điều gì, lo rằng hắn còn giấu chiêu khác nên quyết định lách ra xa.
Đúng là Minh có tính toán, nhưng là liều mạng, bởi nếu Tấn Lực đứng lại và ra đòn thì hắn đã lĩnh trọn. Minh làm như vậy là để đánh vào tâm lý, khiến Tấn Lực đề phòng mà lui ra, mở một đường trống. Minh cắn răng nhịn đau phóng vào rừng, sau lưng là ba kẻ điên cuồng đuổi theo, sau lưng ba kẻ điên cuồng là hai người khác lao theo…
“Gia Thịnh…”
Ba người bị nhốt trong lồng mừng rỡ hô lớn trước sự ngạc nhiên của ba gã VR, vài giây sau, tiếng sì sầm dần vang lên trong khu rừng tối, họ đã nhận ra người được trưởng làng gọi là Gia Thịnh, kẻ mạnh nhất của làng.
“Xem ai đến kìa…đây là quà của ngươi mang tới cho bọn ta sao? Tô Vũ?”
Một trong ba kẻ VR cười đểu hỏi bóng đen còn lại, và gã cũng nhận được sự khinh thường không kém từ người này.
“Tấn Lực, Trọng Trường, Hữu Sang…dạo này các ngươi hoạt động mạnh nhỉ?”
Tấn Lực là tên của gã VR vừa bị Gia Thịnh đánh lui, kẻ bị Minh chém đứt nửa bàn tay là Trọng Trường, kẻ còn lại là Hữu Sang. Cả ba cùng nhếch mép cười đểu: “Bọn ta đâu phải lũ nghèo nàn yếu đuối như các ngươi…”
“Hừ…mạnh mồm nhỉ, lại mới nạp tiền nữa sao?”
“Bọn mày…đã làm gì làng của ta thế này?” Ánh mắt khó tin nhìn quang cảnh ngôi làng của mình, Gia Thịnh lên tiếng cắt ngang cuộc đấu khẩu của 4 gã VR. Cúi xuống đỡ người phụ nữ dậy và đưa cho một viên thuốc, Gia Thịnh nhìn lướt qua chiếc lồng rồi nhìn chằm chằm vào gã VR đang đứng trước mặt.
“Mau xử tụi nó đi anh Thịnh…”
Hai người trong lồng phấn khích nhưng trưởng làng thì lõi đời hơn, lão âm trầm nhắc nhở Gia Thịnh: “Cẩn thận đấy…bọn chúng rất mạnh…”
Nghiến răng ken két, Gia Thịnh gồng lực lao đến Tấn Lực.
“Ta với ngươi còn chưa xong mà…” Tô Vũ cũng động, hắn lao vào Gia Thịnh.
“Haha…thêm người thêm vui…” Tấn Lực cười lớn ra hiệu, hai gã đàn em liền xông vào cản đường Tô Vũ, còn hắn trực diện đối đầu với Gia Thịnh.
Âm thanh chiến đấu vang vọng trong đêm, mặt đất rung chuyển, ánh lửa le lói chớp nhoáng mỗi khi đòn đánh chạm nhau.
Gia Thịnh vốn là đại hộ vệ của làng, vì chuyện gia đình nên anh bỏ làng rời đi đã vài tháng nay. Mấy hôm trước nhận được thư báo từ làng của mình nên anh quay lại, khi về gần tới làng thì gặp Tô Vũ, cả hai giao chiến. Lúc này Gia Thịnh phát hiện ba gã VR khác tiến vào làng mình nên bỏ dở cuộc chiến với Tô Vũ, trở về làng và kịp thời cứu người phụ nữ khỏi chân Tấn Lực.
Từ xa, Minh quan sát kĩ, hắn mừng thầm khi đã quyết định không ra mặt làm anh hùng, chứ nếu không đã bị ba gã kia tóm gọn. Quả thực bọn chúng đã mạnh hơn rất nhiều so với lần trước ở động Phong Nha.
Thế trận dần mất cân bằng khi cả Gia Thịnh và Tô Vũ đều bị đẩy lui, Gia Thịnh vừa đánh vừa phải cản đòn bảo vệ người phụ nữ nên mất đi lợi thế, còn Tô Vũ hơi ngạc nhiên vì sức mạnh kẻ địch nhưng hắn cũng không dùng toàn lực, chỉ đánh thăm dò rồi lui lại.
“Hà…lần này đầu tư mạnh đấy…”
Tô Vũ cảm thán, chỉ hơn một tháng trước một mình hắn đã đập cả ba nhừ tử, nhưng lần này thì khác, bọn chúng mạnh hơn rất nhiều, nếu quyết chiến thì chính hắn cũng tổn hại rất lớn.
“Đó là sức mạnh của đồng tiền…Hà hà…!”
Phấn khích khi kẻ thù bị đàn em dễ dàng cầm chân, Tấn Lực đắc ý tấn công dồn dập khiến Gia Thịnh liên tục lùi lại tránh đòn.
“Khốn kiếp…”
Bị đánh bật lại, Gia Thịnh lập tức lao lên vì Tấn Lực đã ở gần người phụ nữ, trong trận chiến của những kẻ mạnh, người phụ nữ không cách nào thoát ra, trở thành gánh nặng cho Gia Thịnh. Minh cũng nhận ra điều này, nếu rảnh tay thì Gia Thịnh hoàn toàn có thể đánh ngang gã VR. Đắn đo không biết có nên giúp hay không, Minh giật mình phát hiện hai bóng đen khác đang tới gần trận chiến.
Thấy Gia Thịnh bị ép, trưởng làng và hai người còn lại cố thoát ra nhưng không thể làm gì được chiếc lồng. Rồi đột nhiên trưởng làng trợn mắt nhìn vào một góc tối, gương mặt lão méo mó như ra hiệu cho ai đó.
“Hự…”
Gia Thịnh trúng đòn, vừa đánh với một kẻ ngang sức mà vừa phải bảo vệ một người nên điều đó là sớm muộn. Văng ra xa một đoạn, Gia Thịnh bật dậy, đau đớn ôm bụng nhìn bàn chân của Tấn Lực nhắm vào người phụ nữ, gồng mình bỏ qua cơn đau lao tới dù biết không thể cứu kịp.
Ầm…
Cú đạp toàn lực của Tấn Lực làm cả khu làng rung chuyển, tất cả nín thở nhìn vào làn khói bụi đang tan đi, không còn bóng dáng người phụ nữ ở đó. Với uy lực như thế, một người bình thường lãnh trọn chỉ có một kết cục: tan xác.
Tấn Lực nheo mày nhảy lui ra phía sau tránh đòn vì Gia Thịnh vẫn lao tới, là người ra đòn, hắn biết mình đánh không trúng.
“Giỏi lắm…con gái…!”
Tuy nhăn nhó vì cơn đau ở bụng nhưng Gia Thịnh vẫn mỉm cười nhìn vào một góc, nơi có hai người đang ở đó, một là người phụ nữ, một còn lại là Linh, Gia Linh, con gái của Gia Thịnh. Trong khoảnh khắc, cô bé đã kịp dùng một linh chú dịch chuyển, kéo người phụ nữ thoát khỏi cái chết. Trưởng làng cũng thở dài, lão đã phát hiện ra cô bé và ra hiệu rời đi nhưng Gia Linh không nghe theo, cứu kịp một mạng nhưng lão biết đó cũng là tất cả thực lực của cô bé, hiện giờ Gia Thịnh lại thêm một gánh nặng.
“Hô…bất ngờ đấy…” Tô Vũ lên tiếng, hắn và hai kẻ còn lại đã ngừng chiến, chỉ đứng xem.
Cả ba gã VR đều nhìn Gia Linh bằng ánh mắt thèm muốn, hôm trước bọn hắn đã bắt hụt nàng, nhưng không phải thèm muốn nàng, mà là thèm muốn thứ cô bé đang cầm trong tay.
“Cả hai mau lùi lại…”
Trưởng làng hô lớn, Gia Linh liền dìu người phụ nữ tránh xa.
“Đi đâu được…?”
Trọng Trường lao đến chỗ Gia Linh, Gia Thịnh cũng phóng tới nhưng bị Tấn Lực chặn lại. Và rồi lại thêm một bất ngờ, một đốm sáng xuất hiện trước mặt Trọng Trường sau đó lóe lên mạnh mẽ khiến tất cả phải đưa tay che mắt hoặc quay mặt ra hướng khác.
“Nhật Quang linh vũ…”
“Aa…Khốn kiếp…”
Bất ngờ nên không kịp nhắm mắt, lại ở khoảng cách gần nên Trọng Trường không thể tránh né, hắn ôm mặt gào rú, từ trong con ngươi hắn tỏa ra ánh sáng tương tự, dù là nhắm mắt hay mở mắt thì thứ duy nhất hắn nhìn thấy là ánh sáng chói lóa.
Quang, Gia Quang, em gái của Gia Linh, con trai của Gia Thịnh, trên tay cầm gói lá mà Minh đưa cho lúc sáng, thằng nhóc đã có thể tạo ra một linh thuật bằng thứ bột đó.
Không chần chừ, Quang lập tức chạy lại chỗ Gia Linh, bởi linh chú của nó được duy trì bằng bột phép thuật, chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn.
Roẹt…
Một đường kiếm vội vã chém đến sượt qua vai thằng nhóc, Hữu Sang bỏ lại Tô Vũ phóng đến tấn công. Đường kiếm của hắn chém hụt nhưng áp lực vẫn đủ để đẩy ngã thằng nhóc, Hữu Sang túm cổ nó nhấc bổng lên cao, bàn tay cứng chắc siết mạnh tới mức thằng Quang không thể lên tiếng.
“Thả con tao ra…” Gia Thịnh gầm lên xông tới nhưng bị Tấn Lực cản lại.
“Haha…đúng là con nhà tông…hay cho một thằng nhóc…”
Trọng Trường cười nhạt, hắn đã thôi gào thét, đôi mắt vẫn còn tỏa ra ánh sáng nhưng hắn đã có thể thấy được cảnh vật trước mặt, linh thuật của Quang đã yếu đi. Chậm rãi bước tới, tay hắn nắm lại, Khí lực cường hóa mạnh mẽ.
“Không…Quang…con…!” Gia Thịnh gầm lên, vẫn không thể vượt qua Tấn Lực để cứu con trai.
“Quang…!” Linh cũng nhạt nhòa nước mắt, cô bé nắm chặt tay, run run nhìn đứa em trai đang bị nắm cổ lơ lửng, nàng không thể dùng lại phép thuật ngay lúc này.
“Chết…” Trọng Trường rít lên, nắm đấm uy lực từ từ giơ cao, hắn nhắm vào thằng nhóc đang bị Hữu Sang nắm cổ.
“Ố ồ…xin lỗi nhé anh bạn…thằng nhóc đó là…bạn của ta…”
Một giọng nam vang lên đầy tính trẻ trâu, Minh ngạo nghễ đứng sau lưng Trọng Trường. Dù biết mình không thể đối đầu với ba kẻ này nhưng Minh vẫn muốn tỏ ra ngầu lòi một chút.
“Grừ…”
Cả ba gầm gừ, ánh mắt hung tàn nhìn Minh, rồi một nụ cười lạnh lẽo, tay còn lại của Hữu Sang vung lên, thanh kiếm hướng vào bụng Gia Quang.
“Không…” Tiếng ai đó gào lên.
Vụt…
Bịch…
Sau tiếng xé gió, không có tiếng của thanh kiếm mà là tiếng của cơ thể rớt xuống đất. Minh đã tính toán và chọn hướng, hắn biết Trọng Trường vẫn còn choáng nên không thể ra đòn chuẩn xác. Đánh tay đôi thì không thể nhưng nếu so về tốc độ thì Minh có thể, với khoảng cách gần, Minh vận toàn lực, mảnh Long Nguyên gắn ở chân phải trợ lực giúp hắn phóng đến thần tốc chém vào cánh tay Hữu Sang đang giữ cổ Gia Quang, buộc hắn phải buông tay và thu kiếm nhảy lui lại tránh đòn, thằng nhóc rớt xuống đất ho sặc sụa vì ngạt thở.
“Cầu được ước thấy…” Tấn Lực gầm gừ, đánh bật Gia Thịnh rồi tiến lại.
“Mày định làm anh hùng nữa sao nhóc con?” Trọng Trường lên tiếng, hắn đã hóa giải được linh thuật của nhóc Quang.
“Bọn khốn tụi mày…vào đây chỉ để làm những chuyện như thế này sao?”
Minh chửi, hắn rất cay cú với thái độ và hành động của bọn chúng. Tô Vũ thì đứng xa không tham chiến, hắn cũng là một VR nhưng theo trường lối khác bọn Tấn Lực.
“Anh Minh…” Quang mừng rỡ nhận ra người vừa cứu mình.
“Lùi lại đi…” Minh đáp, mắt vẫn không rời ba kẻ VR dần tụm lại một chỗ.
Liên tục những bất ngờ, đám hộ vệ đứng phái xa cũng nỗi lên trong lòng một cảm xúc, dù là có lý do chính đáng phải đứng ngoài bảo vệ cho người dân còn lại, nhưng nhìn những đứa trẻ lần lượt xông vào trận chiến khiến họ cảm thấy bứt rứt.
“Sẽ có ngày…tao đập bọn VR tụi mày nhừ tử…”
Thằng Quang lui lại nhưng vẫn để lại câu chửi, nó vẫn là trẻ con.
“Hà…đòi đập bọn tao…vậy sao không thử đập thằng VR yếu đuối đang đứng trước mặt mày đi…” Trọng Trường gầm gừ, hắn đã sẵn sàng lao vào kẻ chém đứt tay mình.
“Ặc…”
Sau câu nói của gã, Minh cảm thấy ánh mặt của mọi người đổ dồn lên mình. Người VR trong thế giới này gần như là kẻ thù của tất cả.
“Nói gì đi chứ thằng ranh con…nói rằng mày cũng là VR đi…”
“Một thằng VR nửa mùa…”
“Anh Minh…phải…phải vậy không? Có phải anh cũng là VR không?” Thằng Quang hỏi dồn, nó rất quý Minh.
Minh nghiến răng thở dài, hình tượng soái ca vừa rồi đã biến mất, hắn miễn cưỡng gật đầu. Giờ hắn cũng là kẻ thù của cả làng, cố tránh ánh mắt của Gia Linh, hắn không dám nhìn cô bé.
“Nhưng…còn tùy người thôi em…”
Nói xong Minh liền vận lực tránh sang bên, Tấn Lực xông đến, hai kẻ còn lại cũng bọc hậu vây Minh vào giữa.
“Tùy cái mả mẹ mày…” Tròng Trường gầm lên, lao đến tung một đấm cực mạnh bằng chính bàn tay bị Minh chém đứt, hắn là kẻ có mối thù với Minh lớn nhất.
Tất nhiên Minh không thể đánh tay đôi, lại còn là cả ba tên, nhưng tất cả vẫn trong tầm kiểm soát của hắn. Trong khoảnh khắc Trọng Trượng lao tới từ phía sau, Minh cắn răng vận toàn lực chịu đòn khủng bố của Trọng Trường, mượn lực phóng đến Tấn Lực đang ở trước mặt, Phong Nha với lưỡi kiếm to lớn xuất hiện, bổ thẳng vào đại ca của bọn chúng.
Bất ngờ với lưỡi kiếm khủng bố, Tấn Lực cảm nhận được nguy hiểm từ thanh kiếm nhưng vẫn hoàn toàn có thể tránh né rồi tung đòn kết liểu Minh, nhưng gã không biết Minh tính toán điều gì, lo rằng hắn còn giấu chiêu khác nên quyết định lách ra xa.
Đúng là Minh có tính toán, nhưng là liều mạng, bởi nếu Tấn Lực đứng lại và ra đòn thì hắn đã lĩnh trọn. Minh làm như vậy là để đánh vào tâm lý, khiến Tấn Lực đề phòng mà lui ra, mở một đường trống. Minh cắn răng nhịn đau phóng vào rừng, sau lưng là ba kẻ điên cuồng đuổi theo, sau lưng ba kẻ điên cuồng là hai người khác lao theo…