Thiên địa VR ( game online)
Chương 28 : Quyết chiến
Ngày đăng: 02:22 27/06/20
“Minh…nghỉ ăn cơm đi con!”
Giọng của Lệ trìu mến gọi, Minh quay lại mỉm cười, bỏ bộ đồ chơi game xuống rồi chạy tới bàn ăn.
“Mai mẹ mua cho con bộ VR-21 nha…!”
“Ừ, nhưng con phải hứa là chơi có giờ giấc thì mẹ mới mua…” Lệ vẫn mỉm cười, gắp thức ăn vào chén cho nó.
…
Rồi đột nhiên Lệ biến mất, xung quanh chỉ là một khoảng đen, Minh cảm thấy cơ thể bị rung lắc dữ dội, tiếng gió rít gào…
“Mẹ…!”
Cố hét lên một tiếng nhưng Minh không nghe được tiếng của nó, cảm giác giống như nó không thể điều khiển được cơ thể mình. Rồi một cơn đau ê ẩm lan ra toàn thân, Minh cố mở mắt nhưng ánh sáng chói lóa khiến hắn phải nhắm mắt lại. Rồi hắn nghe có tiếng bước chân, cảm nhận được tay ai đó đang kiểm tra cơ thể mình.
“Tốt rồi…mọi người ra ngoài để cậu ấy nghỉ thêm.”
Tiếng ai đó vang lên, Minh còn nghe được tiếng thở dài nhẹ nhõm nhưng vẫn không mở mắt ra được, rồi nó lại nghe tiếng bước chân xa dần, cho tới khi chỉ còn nghe được tiếng thở thật nhẹ của một người còn ở lại.
“Là…là con gái…” Minh thầm hét lên trong đầu, tuy cơ thể bất động nhưng thính giác và khướu giác vẫn còn hoạt động tốt, mà còn là tốt hơn người thường, Minh có thể ngửi thấy mùi hương con gái từ hơi thở kia. Hắn cố mở mắt lần nữa…
Ánh sáng chói lóa nhạt dần, không phải do ánh sang yếu đi mà là mắt hắn đã quen dần, Minh nhận ra đó là do một bóng đèn dùng phép thuật được gắn trên cao, hắn đang ở trong một căn phòng sạch sẽ. Cơ thể dần trở lại với mình, Minh gắng gượng quay mặt sang để xem người kia là ai.
“Anh tỉnh rồi? Hi…”
Nụ cười xinh xắn, ánh mắt hiền hòa, không ai khác chính là Gia Linh của hắn.
“a…an…anh…đang...mơ sao?” Minh lên tiếng, nhưng cổ họng khô khan, giọng hắn khàn đặc khó nói thành lời.
“Hi, không phải, lúc nãy mới là mơ, còn giờ là thật…”
“Lúc nãy?”
Minh hỏi rồi cố nhớ lại, có lẽ là lúc hắn thấy mình đang ở nhà, còn có mẹ Lệ của hắn. Rồi sực nhớ tới một việc khác, Minh giật bắn mình ngồi dậy nhưng cơ thể ê ẩm đau đớn, hắn lại ngã ra giường.
“Anh đừng cử động…cứ nắm nghỉ đi…”
“Chuyện kia…mấy thằng kia…” Minh lo lắng hỏi gấp, hắn chỉ nhớ rằng mình kéo ba tên kia vào rừng, rồi giờ tỉnh lại thì ở đây.
…
Gia Linh không trả lời mà chỉ chống cằm nhìn hắn, đôi mắt long lanh chớp chớp khiến Minh lập tức tiêu tan mọi lo lắng.
“Em…” Minh muốn hỏi gì đó nhưng cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Nghe lời em…anh ngủ nữa đi…ba tên kia không còn nữa, mọi người yên ổn cả…”
Tin rằng cô bé nói thật, tuy không biết ai đã ra tay giúp mọi người và giúp mình, lòng nhẹ bớt khi biết mọi người trong làng không sao. Nhưng còn một vấn đề khác khiến hắn cứ trợn mắt ngạc nhiên không thôi, chưa từng nói chuyện với cô bé trước đây nhưng tại sao lúc này lại ‘tình cảm’ như vậy.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Minh gặng hỏi nhưng đôi mắt lại nhìn vào kẽ hở của chiếc áo sơ mi Gia Linh đang mặc, quả đào non tươi lấp ló, dù chỉ thấy được một chút nhưng cũng đủ khiến Minh rạo rực. Cô bé nhận ra liền trừng mắt đe dọa hắn nhưng không kéo áo che lại, lập tức Minh cảm nhận được thằng nhỏ đội quần lên. À không, hắn cảm thấy thằng nhỏ đội lên nhưng không phải quần vì bên dưới hắn rất trống trải mát mẻ.
“Anh hư quá nha…”
Gia Linh lấy chiếc gối khác đặt lên vị trí dương vật của Minh, hắn đang được đắp một chiếc chăn trên người, còn lại là hoàn toàn trần truồng.
“Em…” Minh không còn đè nén được nỗi khó hiểu của mình.
“Thôi được…anh ngủ nữa đi…em sẽ giúp anh biết được những gì đã diễn ra…Nhưng anh đã hứa thì phải giữ lời đó…”
“Hứa? Nhưng…làm sao mà ngủ lại ngay được…”
Gia Linh mỉm cười ghé mặt lại gần, giọng nhỏ nhẹ: “Thì để em giúp luôn…” Bàn tay nhỏ sờ lên má hắn, Minh rộn ràng, cô bé thật xinh, nhưng rồi hình ảnh cô bé mờ nhạt dần, Minh thấy mắt mình nặng trĩu. Gia Linh mỉm cười nhìn Minh chìm vào giấc ngủ, tay còn lại của cô bé nắm một vật nhỏ đang tỏa sáng, nàng thực hiện một phép thuật đưa Minh vào giấc mơ, trong giấc mơ này hắn sẽ thấy được những gì đã diễn ra…
...
“Chết đi thằng khốn…”
Vận lực nhảy vội sang một bên khi nghe tiếng hét đằng sau, Minh tránh đường kiếm của Hữu Sang chém từ phía sau tới. Cắm đầu cắm cổ chạy, Minh vô tình lao vào khu rừng bị cô gái tóc vàng đánh sập hôm trước, trống trải nên ba gã VR nhanh chóng đuổi kịp Minh khi hắn đã thấm mệt.
Vù vù…
Ngay khi lách khỏi đường kiếm thì một vật khác lại lao đến từ phía sau, không kịp để nhảy thêm một bước nữa nên Minh buộc phải rút kiếm đánh trả. Vật kia chính là một nửa bàn tay giả của Trọng Trường, Minh xoay người chém thẳng, nhưng khi lưỡi kiếm gần chạm vào thì nửa bàn tay này chợt bung ra tạo thành một chiếc lưới sắt quấn lấy Phong Nha. Chỉ là một lưới sắt bình thường, Minh xuay người chạy tiếp thì nhận thấy nụ cười nham hiểm của gã VR, hắn vội siết chặt thanh kiếm.
“Khốn…” Minh nghiến răng vì biết mình mắc bẫy.
Trọng Trường mỉm cười, giơ bàn tay còn lại hướng thẳng về phía Minh, hắnvẫn dùng bảo vật là găng tay nam châm nhưng là món cao cấp hơn. Gã nắm tay rồi giật lại như đang kéo một sợi dây vô hình. Lập tức thanh kiếm của Minh bay ngược ra sau, Minh vẫn nắm chặt Phong Nha nên bị kéo bay theo. Găng tay của gã không hút được Phong Nha, mà thứ nó hút là cái lưới sắt đang quất chặt thanh kiếm.
Bị kéo ngược bay thẳng vào Trọng Trường, Minh định kích hoạt Phong Nha phản đòn thì lại thấy hắm mỉm cười.
“Ặc…”
Trọng Trường gia tăng lực hút rồi nhảy sang một bên, Minh bị kéo mạnh bay thẳng về phía sau, nơi một nắm đấm khủng bố đang chờ sẵn. Tấn Lực gồng người, cơ thể gã cuồn cuộn cơ bắp tung đấm vào Minh mà không hề e ngại.
Không còn cách nào khác, Minh vận lực, Phong Nha biến hình, lưỡi kiếm to lớn bung ra cắt đứt lưới sắt đang quấn quanh. Không kịp để giơ kiếm lên mà bổ xuống, Minh nắm chặt cán kiếm đâm thẳng vào nắm đấm của Tấn Lực.
Ầm…
Soạt…
Sau tiếng nổ va chạm là tiếng trượt dài trên đất, Minh bị dội ngược, đưa lưng xuống đất trượt dài ngược trở lại. Vẫn giữ được Phong Nha trong tay, hắn vận Khí đập tay xuống đất tạo lực, xoay người tung kiếm chém về phía mình đang trượt tới.
Keng…
Hai kiếm chạm nhau, là Phong Nha trong dạng bình thường với lưỡi kiếm sứt mẻ chứ không phải dạng biến hình. Minh đã xuống sức sau cuộc rượt đuổi, không còn đủ Khí lực để kích hoạt Phong Nha, nguồn lực chính còn lại của hắn là từ mảnh Long Nguyên. Lần nữa bị dội ngược lại sau nhát kiếm của Hữu Sang, Minh biết kẻ tiếp theo sẽ là Trọng Trường. Nhưng còn chưa kịp xoay người tung kiếm thì đã lĩnh một cước vào mặt.
Hự…
Bị đá sấp mặt, may mắn là hắn đã kịp dồn lực bảo vệ gương mặt đẹp trai nên chỉ xây xát nhẹ khi cắm đầu xuống đất.
Nhổ một bãi nước miếng đầy máu, Minh gần gừ: “Chết tiệt…”
“Để xem lần này ai cứu được mày nữa…” Trọng Trường đứng trước mặt Minh, gã không vội giết hắn vì còn muốn hành hạ.
“Không ai cứu thì…tự mình phải cứu lấy mình thôi…” Minh cười rồi gượng đứng dậy.
Ầm…
Nụ cười của Minh khiến ba gã VR điên thêm, không chờ Trọng Trường phản ứng, gã đại ca Tấn Lực thần tốc lao đến tung đấm vào mặt hắn, nhưng có đề phòng từ trước, Minh giơ Phong Nha lên đỡ đòn, hắn lại bay đi một đoạn dài rồi tiếp đất bằng mặt.
“Mày lề mề quá…” Tấn Lực nói mà không nhìn Trọng Trường, hắn muốn nhường cho đàn em xử vì có thù đặc biệt, nhưng ngứa chân ngứa tay không chịu nổi thái độ nhởn nhơ của Minh, gã lại phóng đến sau khi sút Minh bay xa.
Nắm đấm khủng bố lại hiện lên, Minh còn đang gượng dậy.
Binh…
Một bóng người xuất hiện tung đấm cản đường Tấn Lực, hai nắm đấm uy lực chạm nhau tạo ra âm thanh chát chúa hơn cả đao kiếm.
“Đối thủ của mi là ta…”
Gia Thịnh đứng chắn trước Minh, hắn đã có thể thảnh thơi đánh với Tấn Lực.
“Vậy mới thú vị chứ, để xem lần này nạp hai củ lên được bao nhiêu…”
Tấn Lực xông đến, Gia Thịnh tung chiêu, hai kẻ mạnh nhất giao chiến khiến khu rừng rung chuyển.
Đại ca bị đại hộ vệ của ngôi làng kéo ra xa, Trọng Trường tự ái khi bị Tấn Lực chửi nên vô cùng tức giận, gã điên cuồng lao đến Minh tung cước. Cú đá uy lực cận kề nhưng Minh vẫn bình thản không tránh né, không phải không còn sức để chạy mà là…
“Yaa…”
Giọng con gái trong trẻo vang lên, Gia Linh từ khi nào đã ở gần đó, nàng nắm trong tay một viên đá tỏa sáng, tay còn lại là một chiếc lọ chứa bột màu trắng. Gương mặt xinh xắn tập trung thi triển phép thuật, một linh thuật dịch chuyển, dù chỉ là linh thuật nhưng vì tính bất ngờ nên nàng thành công lần thứ hai…
Binh…
“Hự…”
Lãnh trọn cú đá của Trọng Trường không phải là Minh mà là Hữu Sang. Gia Linh đã hoán đổi vị trí của Minh với hắn, lãnh một đòn toàn lực của đồng bọn, Hữu Sang đau đớn văng đi.
Không bỏ lỡ cơ hội, Minh vừa định thần lại sau khi dịch chuyển liền vận lực xông đến từ phía sau Trọng Trường, lưỡi kiếm sứt mẻ vung lên. Trọng Trường sau giây ngỡ ngàng vì sút trúng đồng đội, hắn đã vận lực phòng ngự nên Minh chỉ chém đứt chiếc áo choàng của hắn, vốn là một áo giáp. Gã quay lại túm lấy cổ Minh khi hắn còn chưa kịp nhảy lui.
“Rồi sao nữa?”
Hỏi xong liền ném Minh xuống như ném một quả chuối, gương mặt đẹp trai liên tục cạp đất khiến Minh trông cực kì thê thảm. Gượng dậy liếc qua chỗ Gia Linh, khi nãy xuất hiện cứu thằng nhóc Quang, Minh đã ném một lọ bột phép thuật cho nàng, mục đích chỉ là giúp nàng có thể dùng nó để bảo vệ mình nếu bọn VR không đuổi theo hắn. Nhưng nào ngờ chính cô bé là một trong hai người đuổi theo.
“Đau đấy bé con…”
Hữu Sang đã quay lại, gã chém thẳng vào Gia Linh, cô bé không thể chạy đi nên tạo một kết giới bằng phép thuật bảo vệ mình.
“Để con mày chịu được bao lâu…”
Hữu sang điên cuồng chém, gã biết cô bé sẽ không cầm cự được lâu, bằng chứng là lọ bột trong tay nàng đã gần hết, ánh sáng của viên đá kia cũng yếu dần.
“Linh…”
Minh gầm lên định xông tới nhưng liên tục lãnh đòn từ Trọng Trượng, Gia Linh đã dốc cạn lọ bột…
“Hàhà…”
Cười đắc ý, Hữu Sang không nói, gã chém thẳng vào bàn tay đang cầm viên đá của Gia Linh. Viên đá trong tay nàng là một trong những thứ quý hiếm nhất thiên địa VR, có năng lực tương tự viên đá phép thuật của Lê Thương đã đưa cho Lệ, nhưng viên đá của Lê Thương là đá nhân tạo, còn viên đá mà Gia Linh đang cầm hình thành từ tinh hoa của thiên địa, có nguồn năng lượng vô hạn được gọi là Thiên thạch. Gia Linh vẫn còn chưa đủ năng lực để sử dụng được sức mạnh của nó.
“Linh…”
Minh lại gầm lên sau khi bị Trọng Trường đá văng xa thêm một đoạn nữa, nhìn lưỡi kiếm chết chóc lao vào tay cô bé.
Phanh…
Âm thanh của kết giới tan vỡ, lưỡi kiếm của Hữu Sang bị hất ra nhưng Gia Linh cũng không còn gì bảo vệ, đôi mắt ngấn nước nhìn lưỡi kiếm của gã tiếp tục chém đến trong vô vọng…
“Con…” Gia Thịnh đang đánh với Tấn Lực phía xa cũng gầm lên.
“Hàhà…” Trọng Trường lại đứng chắn ngang khi thấy Minh định xông đến chỗ Gia Linh.
Minh nghiến răng, vận mọi nguồn Khí lực trong cơ thể vào Phong Nha, thanh kiếm khẽ rung lên rồi biến hình. Khí lực ít ỏi của hắn dành dụm từ nãy giờ chỉ đủ duy trì trạng thái biến hình của Phong Nha một vài giây, nhưng Minh chỉ cần như thế. Hắn dùng mọi sức lực ném Phong Nha vào Trọng Trường, cú ném không có Khí lực phụ trợ nên Trọng Trường dễ dàng tránh né.
“Mày bị ngu rồi à…” Dễ dàng tránh khỏi thanh kiếm của Minh, gã cười đểu.
Nhưng Minh cũng cười, hắn vẫn nhìn thanh kiếm của mình.
Phập…
Âm thanh của kiếm cắt đứt da thịt, Hữu Sang nắm chặt thanh kiếm của gã, lưỡi kiếm dừng lại khi gần chạm vào cổ Gia Linh. Giữa ngực hắn là một lưỡi kiếm khủng bố xuyên từ sau lưng tới…
Minh cười, hắn đã cứu được cô bé…
Giọng của Lệ trìu mến gọi, Minh quay lại mỉm cười, bỏ bộ đồ chơi game xuống rồi chạy tới bàn ăn.
“Mai mẹ mua cho con bộ VR-21 nha…!”
“Ừ, nhưng con phải hứa là chơi có giờ giấc thì mẹ mới mua…” Lệ vẫn mỉm cười, gắp thức ăn vào chén cho nó.
…
Rồi đột nhiên Lệ biến mất, xung quanh chỉ là một khoảng đen, Minh cảm thấy cơ thể bị rung lắc dữ dội, tiếng gió rít gào…
“Mẹ…!”
Cố hét lên một tiếng nhưng Minh không nghe được tiếng của nó, cảm giác giống như nó không thể điều khiển được cơ thể mình. Rồi một cơn đau ê ẩm lan ra toàn thân, Minh cố mở mắt nhưng ánh sáng chói lóa khiến hắn phải nhắm mắt lại. Rồi hắn nghe có tiếng bước chân, cảm nhận được tay ai đó đang kiểm tra cơ thể mình.
“Tốt rồi…mọi người ra ngoài để cậu ấy nghỉ thêm.”
Tiếng ai đó vang lên, Minh còn nghe được tiếng thở dài nhẹ nhõm nhưng vẫn không mở mắt ra được, rồi nó lại nghe tiếng bước chân xa dần, cho tới khi chỉ còn nghe được tiếng thở thật nhẹ của một người còn ở lại.
“Là…là con gái…” Minh thầm hét lên trong đầu, tuy cơ thể bất động nhưng thính giác và khướu giác vẫn còn hoạt động tốt, mà còn là tốt hơn người thường, Minh có thể ngửi thấy mùi hương con gái từ hơi thở kia. Hắn cố mở mắt lần nữa…
Ánh sáng chói lóa nhạt dần, không phải do ánh sang yếu đi mà là mắt hắn đã quen dần, Minh nhận ra đó là do một bóng đèn dùng phép thuật được gắn trên cao, hắn đang ở trong một căn phòng sạch sẽ. Cơ thể dần trở lại với mình, Minh gắng gượng quay mặt sang để xem người kia là ai.
“Anh tỉnh rồi? Hi…”
Nụ cười xinh xắn, ánh mắt hiền hòa, không ai khác chính là Gia Linh của hắn.
“a…an…anh…đang...mơ sao?” Minh lên tiếng, nhưng cổ họng khô khan, giọng hắn khàn đặc khó nói thành lời.
“Hi, không phải, lúc nãy mới là mơ, còn giờ là thật…”
“Lúc nãy?”
Minh hỏi rồi cố nhớ lại, có lẽ là lúc hắn thấy mình đang ở nhà, còn có mẹ Lệ của hắn. Rồi sực nhớ tới một việc khác, Minh giật bắn mình ngồi dậy nhưng cơ thể ê ẩm đau đớn, hắn lại ngã ra giường.
“Anh đừng cử động…cứ nắm nghỉ đi…”
“Chuyện kia…mấy thằng kia…” Minh lo lắng hỏi gấp, hắn chỉ nhớ rằng mình kéo ba tên kia vào rừng, rồi giờ tỉnh lại thì ở đây.
…
Gia Linh không trả lời mà chỉ chống cằm nhìn hắn, đôi mắt long lanh chớp chớp khiến Minh lập tức tiêu tan mọi lo lắng.
“Em…” Minh muốn hỏi gì đó nhưng cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Nghe lời em…anh ngủ nữa đi…ba tên kia không còn nữa, mọi người yên ổn cả…”
Tin rằng cô bé nói thật, tuy không biết ai đã ra tay giúp mọi người và giúp mình, lòng nhẹ bớt khi biết mọi người trong làng không sao. Nhưng còn một vấn đề khác khiến hắn cứ trợn mắt ngạc nhiên không thôi, chưa từng nói chuyện với cô bé trước đây nhưng tại sao lúc này lại ‘tình cảm’ như vậy.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Minh gặng hỏi nhưng đôi mắt lại nhìn vào kẽ hở của chiếc áo sơ mi Gia Linh đang mặc, quả đào non tươi lấp ló, dù chỉ thấy được một chút nhưng cũng đủ khiến Minh rạo rực. Cô bé nhận ra liền trừng mắt đe dọa hắn nhưng không kéo áo che lại, lập tức Minh cảm nhận được thằng nhỏ đội quần lên. À không, hắn cảm thấy thằng nhỏ đội lên nhưng không phải quần vì bên dưới hắn rất trống trải mát mẻ.
“Anh hư quá nha…”
Gia Linh lấy chiếc gối khác đặt lên vị trí dương vật của Minh, hắn đang được đắp một chiếc chăn trên người, còn lại là hoàn toàn trần truồng.
“Em…” Minh không còn đè nén được nỗi khó hiểu của mình.
“Thôi được…anh ngủ nữa đi…em sẽ giúp anh biết được những gì đã diễn ra…Nhưng anh đã hứa thì phải giữ lời đó…”
“Hứa? Nhưng…làm sao mà ngủ lại ngay được…”
Gia Linh mỉm cười ghé mặt lại gần, giọng nhỏ nhẹ: “Thì để em giúp luôn…” Bàn tay nhỏ sờ lên má hắn, Minh rộn ràng, cô bé thật xinh, nhưng rồi hình ảnh cô bé mờ nhạt dần, Minh thấy mắt mình nặng trĩu. Gia Linh mỉm cười nhìn Minh chìm vào giấc ngủ, tay còn lại của cô bé nắm một vật nhỏ đang tỏa sáng, nàng thực hiện một phép thuật đưa Minh vào giấc mơ, trong giấc mơ này hắn sẽ thấy được những gì đã diễn ra…
...
“Chết đi thằng khốn…”
Vận lực nhảy vội sang một bên khi nghe tiếng hét đằng sau, Minh tránh đường kiếm của Hữu Sang chém từ phía sau tới. Cắm đầu cắm cổ chạy, Minh vô tình lao vào khu rừng bị cô gái tóc vàng đánh sập hôm trước, trống trải nên ba gã VR nhanh chóng đuổi kịp Minh khi hắn đã thấm mệt.
Vù vù…
Ngay khi lách khỏi đường kiếm thì một vật khác lại lao đến từ phía sau, không kịp để nhảy thêm một bước nữa nên Minh buộc phải rút kiếm đánh trả. Vật kia chính là một nửa bàn tay giả của Trọng Trường, Minh xoay người chém thẳng, nhưng khi lưỡi kiếm gần chạm vào thì nửa bàn tay này chợt bung ra tạo thành một chiếc lưới sắt quấn lấy Phong Nha. Chỉ là một lưới sắt bình thường, Minh xuay người chạy tiếp thì nhận thấy nụ cười nham hiểm của gã VR, hắn vội siết chặt thanh kiếm.
“Khốn…” Minh nghiến răng vì biết mình mắc bẫy.
Trọng Trường mỉm cười, giơ bàn tay còn lại hướng thẳng về phía Minh, hắnvẫn dùng bảo vật là găng tay nam châm nhưng là món cao cấp hơn. Gã nắm tay rồi giật lại như đang kéo một sợi dây vô hình. Lập tức thanh kiếm của Minh bay ngược ra sau, Minh vẫn nắm chặt Phong Nha nên bị kéo bay theo. Găng tay của gã không hút được Phong Nha, mà thứ nó hút là cái lưới sắt đang quất chặt thanh kiếm.
Bị kéo ngược bay thẳng vào Trọng Trường, Minh định kích hoạt Phong Nha phản đòn thì lại thấy hắm mỉm cười.
“Ặc…”
Trọng Trường gia tăng lực hút rồi nhảy sang một bên, Minh bị kéo mạnh bay thẳng về phía sau, nơi một nắm đấm khủng bố đang chờ sẵn. Tấn Lực gồng người, cơ thể gã cuồn cuộn cơ bắp tung đấm vào Minh mà không hề e ngại.
Không còn cách nào khác, Minh vận lực, Phong Nha biến hình, lưỡi kiếm to lớn bung ra cắt đứt lưới sắt đang quấn quanh. Không kịp để giơ kiếm lên mà bổ xuống, Minh nắm chặt cán kiếm đâm thẳng vào nắm đấm của Tấn Lực.
Ầm…
Soạt…
Sau tiếng nổ va chạm là tiếng trượt dài trên đất, Minh bị dội ngược, đưa lưng xuống đất trượt dài ngược trở lại. Vẫn giữ được Phong Nha trong tay, hắn vận Khí đập tay xuống đất tạo lực, xoay người tung kiếm chém về phía mình đang trượt tới.
Keng…
Hai kiếm chạm nhau, là Phong Nha trong dạng bình thường với lưỡi kiếm sứt mẻ chứ không phải dạng biến hình. Minh đã xuống sức sau cuộc rượt đuổi, không còn đủ Khí lực để kích hoạt Phong Nha, nguồn lực chính còn lại của hắn là từ mảnh Long Nguyên. Lần nữa bị dội ngược lại sau nhát kiếm của Hữu Sang, Minh biết kẻ tiếp theo sẽ là Trọng Trường. Nhưng còn chưa kịp xoay người tung kiếm thì đã lĩnh một cước vào mặt.
Hự…
Bị đá sấp mặt, may mắn là hắn đã kịp dồn lực bảo vệ gương mặt đẹp trai nên chỉ xây xát nhẹ khi cắm đầu xuống đất.
Nhổ một bãi nước miếng đầy máu, Minh gần gừ: “Chết tiệt…”
“Để xem lần này ai cứu được mày nữa…” Trọng Trường đứng trước mặt Minh, gã không vội giết hắn vì còn muốn hành hạ.
“Không ai cứu thì…tự mình phải cứu lấy mình thôi…” Minh cười rồi gượng đứng dậy.
Ầm…
Nụ cười của Minh khiến ba gã VR điên thêm, không chờ Trọng Trường phản ứng, gã đại ca Tấn Lực thần tốc lao đến tung đấm vào mặt hắn, nhưng có đề phòng từ trước, Minh giơ Phong Nha lên đỡ đòn, hắn lại bay đi một đoạn dài rồi tiếp đất bằng mặt.
“Mày lề mề quá…” Tấn Lực nói mà không nhìn Trọng Trường, hắn muốn nhường cho đàn em xử vì có thù đặc biệt, nhưng ngứa chân ngứa tay không chịu nổi thái độ nhởn nhơ của Minh, gã lại phóng đến sau khi sút Minh bay xa.
Nắm đấm khủng bố lại hiện lên, Minh còn đang gượng dậy.
Binh…
Một bóng người xuất hiện tung đấm cản đường Tấn Lực, hai nắm đấm uy lực chạm nhau tạo ra âm thanh chát chúa hơn cả đao kiếm.
“Đối thủ của mi là ta…”
Gia Thịnh đứng chắn trước Minh, hắn đã có thể thảnh thơi đánh với Tấn Lực.
“Vậy mới thú vị chứ, để xem lần này nạp hai củ lên được bao nhiêu…”
Tấn Lực xông đến, Gia Thịnh tung chiêu, hai kẻ mạnh nhất giao chiến khiến khu rừng rung chuyển.
Đại ca bị đại hộ vệ của ngôi làng kéo ra xa, Trọng Trường tự ái khi bị Tấn Lực chửi nên vô cùng tức giận, gã điên cuồng lao đến Minh tung cước. Cú đá uy lực cận kề nhưng Minh vẫn bình thản không tránh né, không phải không còn sức để chạy mà là…
“Yaa…”
Giọng con gái trong trẻo vang lên, Gia Linh từ khi nào đã ở gần đó, nàng nắm trong tay một viên đá tỏa sáng, tay còn lại là một chiếc lọ chứa bột màu trắng. Gương mặt xinh xắn tập trung thi triển phép thuật, một linh thuật dịch chuyển, dù chỉ là linh thuật nhưng vì tính bất ngờ nên nàng thành công lần thứ hai…
Binh…
“Hự…”
Lãnh trọn cú đá của Trọng Trường không phải là Minh mà là Hữu Sang. Gia Linh đã hoán đổi vị trí của Minh với hắn, lãnh một đòn toàn lực của đồng bọn, Hữu Sang đau đớn văng đi.
Không bỏ lỡ cơ hội, Minh vừa định thần lại sau khi dịch chuyển liền vận lực xông đến từ phía sau Trọng Trường, lưỡi kiếm sứt mẻ vung lên. Trọng Trường sau giây ngỡ ngàng vì sút trúng đồng đội, hắn đã vận lực phòng ngự nên Minh chỉ chém đứt chiếc áo choàng của hắn, vốn là một áo giáp. Gã quay lại túm lấy cổ Minh khi hắn còn chưa kịp nhảy lui.
“Rồi sao nữa?”
Hỏi xong liền ném Minh xuống như ném một quả chuối, gương mặt đẹp trai liên tục cạp đất khiến Minh trông cực kì thê thảm. Gượng dậy liếc qua chỗ Gia Linh, khi nãy xuất hiện cứu thằng nhóc Quang, Minh đã ném một lọ bột phép thuật cho nàng, mục đích chỉ là giúp nàng có thể dùng nó để bảo vệ mình nếu bọn VR không đuổi theo hắn. Nhưng nào ngờ chính cô bé là một trong hai người đuổi theo.
“Đau đấy bé con…”
Hữu Sang đã quay lại, gã chém thẳng vào Gia Linh, cô bé không thể chạy đi nên tạo một kết giới bằng phép thuật bảo vệ mình.
“Để con mày chịu được bao lâu…”
Hữu sang điên cuồng chém, gã biết cô bé sẽ không cầm cự được lâu, bằng chứng là lọ bột trong tay nàng đã gần hết, ánh sáng của viên đá kia cũng yếu dần.
“Linh…”
Minh gầm lên định xông tới nhưng liên tục lãnh đòn từ Trọng Trượng, Gia Linh đã dốc cạn lọ bột…
“Hàhà…”
Cười đắc ý, Hữu Sang không nói, gã chém thẳng vào bàn tay đang cầm viên đá của Gia Linh. Viên đá trong tay nàng là một trong những thứ quý hiếm nhất thiên địa VR, có năng lực tương tự viên đá phép thuật của Lê Thương đã đưa cho Lệ, nhưng viên đá của Lê Thương là đá nhân tạo, còn viên đá mà Gia Linh đang cầm hình thành từ tinh hoa của thiên địa, có nguồn năng lượng vô hạn được gọi là Thiên thạch. Gia Linh vẫn còn chưa đủ năng lực để sử dụng được sức mạnh của nó.
“Linh…”
Minh lại gầm lên sau khi bị Trọng Trường đá văng xa thêm một đoạn nữa, nhìn lưỡi kiếm chết chóc lao vào tay cô bé.
Phanh…
Âm thanh của kết giới tan vỡ, lưỡi kiếm của Hữu Sang bị hất ra nhưng Gia Linh cũng không còn gì bảo vệ, đôi mắt ngấn nước nhìn lưỡi kiếm của gã tiếp tục chém đến trong vô vọng…
“Con…” Gia Thịnh đang đánh với Tấn Lực phía xa cũng gầm lên.
“Hàhà…” Trọng Trường lại đứng chắn ngang khi thấy Minh định xông đến chỗ Gia Linh.
Minh nghiến răng, vận mọi nguồn Khí lực trong cơ thể vào Phong Nha, thanh kiếm khẽ rung lên rồi biến hình. Khí lực ít ỏi của hắn dành dụm từ nãy giờ chỉ đủ duy trì trạng thái biến hình của Phong Nha một vài giây, nhưng Minh chỉ cần như thế. Hắn dùng mọi sức lực ném Phong Nha vào Trọng Trường, cú ném không có Khí lực phụ trợ nên Trọng Trường dễ dàng tránh né.
“Mày bị ngu rồi à…” Dễ dàng tránh khỏi thanh kiếm của Minh, gã cười đểu.
Nhưng Minh cũng cười, hắn vẫn nhìn thanh kiếm của mình.
Phập…
Âm thanh của kiếm cắt đứt da thịt, Hữu Sang nắm chặt thanh kiếm của gã, lưỡi kiếm dừng lại khi gần chạm vào cổ Gia Linh. Giữa ngực hắn là một lưỡi kiếm khủng bố xuyên từ sau lưng tới…
Minh cười, hắn đã cứu được cô bé…