Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 100 : Bái kiến cha thân đại nhân

Ngày đăng: 22:49 21/04/20


Khanh Ngũ cảm thấy toàn thân mình vẫn luôn nhẹ nhàng trôi bồng bềnh, lướt qua vô số mộng cảnh trong mơ, lúc hoảng hốt giật mình dường như Tiểu Thất đã ở bên cạnh hắn, đang cùng hắn chuẩn bị nồi lẩu, Tiểu Thất bưng một rổ hoa quả kỳ quái, nói cho hắn biết, đây là quả sầu riêng trong truyền thuyết, sau đó đem cái quả hệt như con nhím kia ném trong nồi lẩu.



“Cái này ăn ngon không?” Khanh Ngũ hỏi Tiểu Thất, “Món lẩu sầu riêng ăn ngon không nhỉ?”



Tiểu Thất cười hắc hắc, sau đó trên đầu ứa ra rất nhiều máu đỏ, chẳng mấy chốc máu chảy đầy mặt thế mà vẫn còn cười nói: “Ta đã chết a, chết trận vì Ngũ thiếu, cho nên không thể nếm được mùi vị.”



“A!” Khanh Ngũ hô to một tiếng, bỗng nhiên đau lòng, cả người thấm một tầng mồ hôi lạnh, đột nhiên cảnh trí trước mắt tan thành mây khói, chỉ nghe thấy một tiếng kêu.



“Quân nhi! Quân nhi!”



Giọng nói xa lạ nhưng lại lộ ra một loại hương vị làm người ta cảm thấy quen thuộc, Khanh Ngũ chưa từng nghe qua giọng nói này nhưng không hiểu sao lại khiến cho hắn hoài niệm như vậy, ai vậy?



“Giáo chủ, công tử hắn gặp ác mộng.” Triệu Thanh đứng một bên nói, trong giọng nói lộ ra cung kính. Sau đó Khanh Ngũ cảm thấy có người dùng tay khăn lau giúp hắn mồ hôi lạnh trên trán.



“Quân nhi còn chưa tỉnh sao?” Người xa lạ có chút bi thương nói.



“Hồi bẩm giáo chủ, công tử bị thương nặng, có lẽ phải đợi hai ba ngày thậm chí lâu hơn.” Triệu Thanh trả lời.



Người xa lạ trầm mặc một hồi lâu, rốt cục mới vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ hai gò má Khanh Ngũ, ôn nhu nói: “Đứa bé ngoan, từ nay về sau cha thân sẽ không để cho con phải chịu một chút khổ sở, cho dù là trong cơn ác mộng, cũng không cho phép nó quấy rầy con.” Nói xong hắn đem lỗ tai dí sát vào bên tai Khanh Ngũ, thấp giọng nói: “Đứa bé ngoan, từ nay về sau cha thân mua cho con rất nhiều sầu riêng nấu lẩu, nếu như con nhìn ai không vừa mắt, hoặc là kẻ nào muốn khi dễ ngươi, cha thân sẽ găm sầu riêng lên trên cái ót của hắn… …” Có vẻ như vừa rồi Khanh Ngũ đem chuyện trong mộng hô lên đều bị người nghe thấy được.



Người này giống như đang niệm chú bên tai Khanh Ngũ cứ khe khẽ lặp đi lặp lại, khiến cho Khanh Ngũ muốn thức tỉnh lần thứ hai bị câu thần chú thôi miên kéo vào trong giấc mộng đẹp:



Vẫn là giấc mộng kia, Tiểu Thất đang quấy nồi lẩu.



Khanh Ngũ (⊙⊙) hỏi: “Tiểu Thất, ngươi thật sự đã chết rồi sao?”



Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thế mà y hệt cái người xa lạ kia nhắc lại một câu: “Ngũ thiếu, kẻ nào muốn khi dễ ngươi, ta sẽ găm sầu riêng vào cái ót hắn.”



“Ấy, sầu riêng, là một loại quả lựu hả?” Khanh Ngũ nhìn về phía cái lẩu, ở trong mộng của hắn, sầu riêng là một viên gạch men, chẳng thể nhìn rõ ràng được bởi vì sống ở phương Bắc cho nên Ngũ thiếu chưa từng thấy qua sầu riêng.




Khanh Ngũ: “Cha thân a. Lại nói ‘Bảo Bảo ngoan’ là xảy ra chuyện gì?”



Cha thân đại nhân: “Vậy gọi Vân Tung là gì hả?”



Khanh Ngũ: “… Vẫn là cha thân.”



Cha thân đại nhân: “Không được! Phải có điểm khác nhau chứ! Bằng không sẽ bị loạn!”



Khanh Ngũ: “Vậy con gọi người là cha thân với gọi ‘Khanh cha thân’ được chứ?”



Cha thân đại nhân ( giận): “Nghe giống như cha thân thân vậy! Cha mới là cha thân của con!”



Khanh Ngũ: “… Vậy thì thế này đi, hắn là Khanh cha thân, còn cha là cha thân thân, được rồi đi!”



Tiểu Thất: “Các ngươi đang lập khẩu lệnh sao!!! A a a a a!” 【 bộ mặt sụp đổ 】



Khanh Ngũ: “Cha thân thân a, cha đang làm gì vậy!”



Cha thân đại nhân: “Ta đang treo cái bảng hiệu ở chỗ ta. Tên không tồi đi! Bảo Bảo ngoan!”



Khanh Ngũ: “Điệp Cầm Cư…”



Ps: Cha thân đại nhân là



Complex con. Chiều con thành cuồng.



Không ngờ cũng có ác thú vị đâu!