Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 99 : Một trận chiến thảm thiết

Ngày đăng: 22:49 21/04/20


Cơn đau thấu xương khiến cho Tiểu Thất run rẩy kịch liệt —— làm sao có thể! Loại đau đớn này… Không phải bình thường…Chỉ thất thần một lát, lại nghe Khanh Ngũ ở trước ngực kêu lên một tiếng đau đớn, Tiểu Thất cúi đầu vừa nhìn chỉ thấy trên cánh tay trái của Khanh Ngũ thế mà bị vẽ một đường, máu tươi ồ ạt. Hắn cả kinh nhất thời quên hết đau đớn, muốn xem xét Khanh Ngũ bị thương làm sao, nhưng Khanh Ngũ lại nhíu mày nói: “Tiểu Thất! Ngươi bị thương!”



Thì ra là do kiếm khí Khanh Tử Thần quét qua? Xuyên qua cơ thể Tiểu Thất đâm tới làm Khanh Ngũ bị thương!



Thật đáng sợ!



Lúc này Tiểu Thất mới cảm thấy phát run.



Khanh Ngũ đột nhiên cảnh báo: “Cẩn thận!”



Một đạo chưởng phong tức thì sượt qua bên tai Tiểu Thất đánh úp lại! Hắn theo bản năng nghiêng người tránh né, lại hung hăng chảng mạnh vào cột băng bên cạnh, nhất thời khiến cho miệng vết thương ở sau lưng nứt toạc càng sâu, máu tươi càng ngày càng nhiều. Tầm mắt Tiểu Thất đột nhiên tối sầm, đau đớn mãnh liệt khiến cho hắn gần như mất đi ý thức.



Nhưng hắn hít một hơi thật sâu, nhanh chóng cắn răng mở mắt ra, dựa vào nghị lực bền bỉ dứt khoát nhanh nhẹn đạp chân, chạy tới dây xích sắt, Khanh Ngũ cũng ra tay giúp hắn phong bế huyệt đạo cầm máu, đồng thời dùng nội lực rót vào bên trong cơ thể Tiểu Thất. Tiểu Thất chạy gấp hét to: “Dừng tay! Không thể lãng phí nội lực!”



Giờ phút này người đang đạp trên sợi xích sắt, không thể thối lui tránh né, sát khí của Khanh Tử Thần rào rạt bám sát không tha, Tiểu Thất chỉ cảm thấy kiếm khí sắc bén không ngừng vây xung quanh thân từ sườn bên xẹt qua, bởi vì vết thương xuyên thấu bị mất quá nhiều máu cho nên cước bộ phù phiếm, lệch một nhịp trên người lại có thêm một vài vết tích trầy xướt, tuy là trầy da nhưng bởi vì kình lực của Khanh Tử Thần quá mức bá đạo, găm sâu vào ba phần thịt, thậm chí có thể nhìn thấy tới tận xương trắng, quần áo trên người Tiểu Thất rất nhanh đã loang lổ vết máu!



Mắt thấy điểm cuối sợi xích sắt ở ngay trước mắt, Tiểu Thất mạnh mẽ vực dậy tinh thần, cắn răng đạp một bước dậm nhảy, dùng chút khí lực cuối cùng còn sót lại nhảy qua phần đất bằng phẳng bên ngọn núi kia, đợi đến khi chân chạm đất bằng cứ thế hao lực té ngã. Cho dù trên mình đầy thương tích nhưng lại vẫn như cũ gắt gao bảo vệ người trong ngực, không nỡ để cho hắn bị một chút va chạm.
“Giúp… ngươi!” Tiểu Thất hai mắt mờ mịt đột nhiên sáng ngời, cầm thật chặt chuôi đao đột nhiên buông tay, dùng cánh tay còn hoàn hảo túm lấy thắt lưng của Khanh Ngũ, gắng sức vọt tới!



Thay thế hai chân Khanh Ngũ, hoàn thành một đao cuối cùng!



Ý chí bất khuất, khiến cho Tiểu Thất trong lúc thập tử nhất sinh bùng nổ toàn bộ sức lực hết sức kinh người, cánh tay của hắn ôm chặt Khanh Ngũ đột nhiên nhảy lên, khiến chuôi Vũ Nguyệt Nhận mà Khanh Ngũ nắm trong tay đâm từ trên đầu xuyên thẳng xuống găm sâu tới bụng Khanh Tử Thần, một đao đâm vào yết hầu, đến khi lưỡi dao rời khỏi cằm Khanh Tử Thần, trong nháy mắt Khanh Tử Thần hai mắt trợn trừng kinh ngạc đến tột cùng, thế mà ngay sau đó trên khuôn mặt lộ ra ý cười, rồi cười rộ lên, nương theo tiếng cười đinh tai nhức óc kia, máu tươi cùng lúc với thân thể hắn chia làm hai phun trào ra ngoài, nội tạng cũng không cạn khô, nhưng mà Khanh Tử Thần lại vẫn cứ như trước cười đến mức vui sướng tận cùng, dường như trong cuộc đời của hắn chưa từng gặp qua chuyện thú vị hơn chuyện lần này.



Tiếng cười vang vọng không dứt, đại ma nhân một thế vẫn bảo trì tư thế đứng thẳng cứ thế rời khỏi nhân thế



Mưa thế nhưng vì thế mà thình lình ngừng rơi. Giờ phút này, vách núi chịu phải hai cỗ cường lực quá bá đạo quá hung mãnh cuối cùng cũng không thể gắng gượng được nữa, rốt cục toàn bộ cũng đổ sụp, Tiểu Thất và Khanh Ngũ cũng đã tới điểm cực hạn, giờ phút này cũng chẳng còn sức đâu mà chạy trốn, hai người cứ thế cùng với đống đất đá vỡ vụn rơi xuống thâm cốc vạn trượng.



Trong lúc nguy cấp trùng trùng, một bóng người áo trắng tiêu sái phóng khoáng lại đột nhiên từ trên ngọn núi bên kia lao nhanh xuống dưới, nương theo tốc độ rơi xuống của hắn, bên trong hai ống tay áo của hắn thoáng chốc có hai cuốn vải lướt qua, vừa vặn quấn lấy hai người Ngũ Thất đang hôn mê bất tỉnh, ngay sau đó lôi kéo, hai tay mỗi bên bắt lấy một người, thân thể của hắn cứ thế treo ở không trung cũng không rơi xuống —— Thì ra bên hông của hắn đã được buộc bởi một sợi thiên ty rất bền chặt buộc với một chỗ khác trên đỉnh núi để cho hắn có thể nhảy xuống cứu người.



Dù rằng như vậy, mỗi tay Bạch y nhân ôm một người, treo ở giữa không trung, sao có thể tốt được đây?



Nhưng thấy hắn không có chút nào hoang mang, mũi chân bất ngờ đạp vào vách núi một cái, mượn lực nhảy lên trên khoảng chừng một trượng có dư, nhẹ nhàng như chim yến, khinh công cao đến mức buộc người ta tán thưởng không thôi cứ lặp đi lặp lại như thế lại, liên tục điểm mũi chân từ nơi cùng đường đi lên vách núi, lập tức hắn đặt hai người kia nằm trên mặt đất, thở dài: “Khanh Ngũ a Khanh Ngũ, đến thời khắc cuối cùng, mỗi một lần luôn là thần y Triệu Đại Bảo ta đây tới cứu ngươi, rõ ràng người có duyên với ngươi nhất không phải Tiểu Thất, mà chính là ta! Hừ!”